truyện tổng tài ngốc nghếch của nhà ai

Ngọc Thái ngồi trong phòng làm việc không ngừng suy tư. Đêm hôm qua, một bệnh nhân trong thực nghiệm đặc biệt ở chỗ anh đã ra đi vĩnh viễn. Thật ra một người ốm yếu cùng cực, lại phải chịu đủ thứ áp lực về mặt tinh thần như vậy thì chuyện ra đi chỉ là sớm muộn mà thôi. Hơn nữa, TL này của anh Cùng đọc truyện Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? của tác giả SuMonster098, SM098 tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: hiện đại, xuyên thư, có tí thương trường. Văn án vip Phóng khoảng và tùy ý, Kiên cường và định kiến Ai cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa? Nhầm rồi! Giả sử có ai ngứa mồm nhai đi nhai lại chuyện đời tư của cô, cô cũng chỉ ung dung ngồi đó. Nếu vui vẻ sẽ nhìn chằm chằm kẻ ấy, khiến cho hắn ngại ngùng hoặc tức giận quay đi. Nếu bực bội sẽ trực tiếp không thèm quan tâm, yên lặng nghe thêm vài câu giảng viên nói còn có ích hơn. Vậy nên lâu dần, đám người xung quanh Hạ Lam cũng thôi việc đàm tiếu. Truyện (Đồng nhân OP) ái tình - (Đồng nhân OP) ái tình trên di động. Vui đọc truyện cả boylove cả ngôn nè!!!!! RuthLopKit: Chiếc bánh mì sandwich thơm ngon, nóng hổi. _____ Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả. [12 chòm sao( BOYLOVE) ] Căn nhà vui vẻ Đăng Truyện; Home; Ngôn Tình; Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) 6.9/10 trên tổng số 10 lượt đánh gi materi ips kelas 4 sd semester 1. Phòng họp rất nhanh được trả lại sự yên tĩnh ban đầu. Mấy vị bảo an được vài anh chàng áo đen cao to đẹp trai hộ tống đi thẳng ra ngoài. Thật ra dù có không bị cưỡng ép rời đi bọn họ cũng sẽ tự nguyện ra đi. Nhìn xem, đại thiếu gia và nhị thiếu gia tranh đấu, chuyện này chính là chuyện nội bộ gia tộc, người ngoài như họ tốt nhất không nên dây vào! Biết quá nhiều nhỡ đâu bị đuổi việc bất thình lình thì sao? Lương ở Trịnh gia cao, công việc lại nhàn hạ, họ còn không muốn mất đi miếng cơm ngon này. Thế nên căn phòng lớn trong phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, cả bốn người đều im lặng quan sát đối phương, nửa câu cũng chưa buồn nói. Hạ Lam vẫn bị Văn Minh nắm chặt tay, một bước cũng không thể rời. Và thật sự lúc này cô chẳng muốn đi đâu chút nào. Có "cây cao bóng cả" tình nguyện che ngang đầu mình, đưa cho mình một bến đỗ an toàn, tội gì phải ra kia cho mưa gió ngập mặt? Văn Hóa vẫn còn sững sờ và nghi hoặc, nét mặt hoà trộn đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Không cần nghi ngờ, tất cả những cảm xúc đó đều mang tính chất tiêu cực. Bực bội, khó chịu, kìm nén, tức giận.. Mọi chuyện đều không giống như kế hoạch của hắn, hơn nữa Văn Minh này còn cho hắn một ngạc nhiên lớn như thế, hắn không bị sang chấn tâm lý đã là may mắn lắm rồi! Rốt cuộc Văn Minh này ngốc thật hay ngốc giả? Nếu như ngốc thật thì tại sao bây giờ lại bình thường được đến thế này? Có "thuốc trị chứng thiểu năng" thật hay sao? Và nếu như Văn Minh mới hết ngốc thì anh ta lấy đâu ra nhiều tiền, nhiều thực lực như vậy để tính kế ganh đua với hắn? Chẳng lẽ do Hạ Lam kia vẽ đường giật dây? Còn nếu như anh ta giả ngốc.. Văn Hóa âm thầm nhớ lại khoảng thời gian trước khi hắn và Văn Minh còn nhỏ, cả hai đều an phận ở biệt thự Trịnh gia, tay không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Giả ngốc có thể thật như vậy? Nhịn lâu như vậy? Diễn đến mức khiến không một ai có thể nghi ngờ như vậy.. Tài năng của người này đến đâu? Sự sâu sắc ấy xuất phát từ đâu? Và cả tính nhẫn nhịn cực hạn đó nữa.. Văn Hóa không dám tin! Cả hai trường hợp đều xuất hiện những lỗ hổng khiến hắn không dám đặt niềm tin chắc chắn vào cái nào. Nhưng nếu không tìm ra hướng đi đúng, làm sao có cách giải quyết chính xác được đây? Vậy là hai trong số bốn người lúc này đang đầy suy nghĩ trong đầu, thoáng qua, hai người còn lại có vẻ đơn giản, dễ đoán hơn nhiều. Văn Minh ung dung vừa trêu vợ vừa quan sát địch thủ "lâu năm" trước mặt mình. Còn trợ lý xinh đẹp của Văn Hóa thì sợ hãi và lo lắng một cách thái quá, liên tục tìm cách rút lui.. Và sự im lặng nào rồi cũng có điểm kết thúc, đỉnh điểm của việc này chính là âm thanh run rẩy của trợ lý, cô nàng giả lả cười, trốn chạy "Tôi.. Tôi đi lấy nước! Mọi người ngồi trước đi!" "Thế nào em trai?" Văn Minh đợi cánh cửa phòng họp đóng lại hẳn mới xoay người, tựa như mình thật sự là chủ nhân của nơi này mà tự nhiên đi tới "Người không cần thiết đều đã đi hết, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện rồi nhỉ?" "Tâm cơ của mày cũng sâu gớm!" Văn Hóa nhếch môi cười, cố gắng giấu sự bối rối của mình bằng cách xiết thật chặt nắm tay "Nói chuyện? Văn Minh, mày muốn nói chuyện gì?" "Quyền chủ tịch.." Văn Minh không hề nao núng, dẫn Hạ Lam đến thẳng chiếc ghế lớn phía trên, ung dung kéo cô ngồi xuống "..Nên chuyển giao rồi!" "Chuyển giao?" Văn Hóa phá ra cười, nhức nhối nhìn chiếc ghế vốn dĩ là của mình bị kẻ khác làm ô uế. Hừ, được rồi, dù đúng người bí ẩn kia có là thằng ngốc này thì thế nào? Hắn cũng vẫn sẽ cùng Đào Nương thực hiện kế hoạch kia, cùng nhau hạ bệ Văn Minh. Quan trọng hơn, hắn sẽ khiến thằng ngốc phải quay trở về đúng chỗ của mình! Trịnh Văn Minh đó.. Vĩnh viễn chỉ có thể là đồ phế thải, để hắn đặt dưới chân, tùy ý dẫm đạp lên mà thôi! Vĩnh viễn! "Nói cũng thật hay! Nếu chỉ dùng miệng thì một ngày phải có vài triệu người đến Trịnh gia đòi chuyển giao quyền lực!" "Vào được đến đây, cậu Hóa nghĩ chúng tôi thật sự chỉ dùng miệng hay sao?" Hạ Lam ngồi trong lòng của Văn Minh có chút ngại ngùng, nhưng sau đó cô cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể, tìm cách chọc tức Văn Hóa này. Mục đích của Hạ Lam hôm nay đến Trịnh gia chẳng phải để nhìn hắn ta giận tới mức không kiểm soát được ư? "Cậu Hóa cũng quá coi thường vợ chồng tôi rồi!" "Hmm.." Văn Minh đầy ẩn ý liếc cô một cái, Hạ Lam mặc dù không quay mặt trở lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn nóng hổi dán lên gáy mình. Tên này.. Cậu có thể đừng nhỏ nhen vậy được không? Đúng là tôi và Thanh Tùng vào được đây là nhờ cái miệng, nhưng cậu thì không phải! Tôi mượn danh chồng mình dùng ké không được à? "Em trai, em muốn xem giấy tờ?" "Nôn ra!" Văn Hóa tiến đến gần chỗ Văn Minh và Hạ Lam, nghiến răng "Trịnh Văn Minh, không ngờ mày giấu giếm cũng tài quá nhỉ? Bao nhiêu năm trong Trịnh gia.. vậy mà không một người nào nhận ra được điều gì khác thường!" "Có hai khả năng.." Văn Minh chậm rãi lôi điện thoại từ trong túi áo vest ra, bấm một dãy số sau đó tiếp tục "..Một là các người chẳng hề quan tâm đến tôi, hai là.. các người quá ngu ngốc! Hạ Lam, em nghĩ cậu Hóa thuộc khả năng nào?" "Có thể là khả năng thứ hai.." Hạ Lam dứt khoát đáp "..Cậu Hóa quan tâm đến cậu thế cơ mà, về nhà liền tìm anh trai yêu để đánh đập hành hạ, làm sao có khả năng không quan tâm được đúng không?" "Đúng!" Văn Minh gật gù hùa vào "Trịnh gia có Văn Hóa là để ý anh nhiều nhất đó, vậy mà cũng không nhận ra.. Hạ Lam thật tinh tế!" "Chúng mày.." Văn Hóa xiết chặt nắm tay, cầm lấy thành ghế bên cạnh muốn nhấc lên cho đôi tiện nam nữ trước mặt một trận. Tiếc là hắn chưa kịp vận sức, cửa lớn đã bật mở, mấy vị áo đen đi cùng Văn Minh tiến vào, mang theo một vali nho nhỏ quen mắt vô cùng.. "Cái này.." "Rất nhiều thứ thú vị!" Văn Minh ha ha cười, Hạ Lam thấy lực ôm phía sau lưng mình giảm xuống không ít liền biết ý tự động lùi ra. Đám người áo đen nhanh chóng đi tới, đặt vali trước mặt Văn Minh "Ví dụ như cái này chẳng hạn.." "Chuyển giao cổ phần?" Văn Hóa nhìn hàng loạt những giấy tờ có đóng dấu đỏ chót được trưng ra trước mặt mình, giọng nói có chút lạc đi. Vậy là đúng, Văn Minh này chính xác là kẻ ở trong tối cùng hắn tranh đoạt gia sản, cổ phần của tập đoàn. Và quan trọng hơn, tên ngốc này luôn thắng, đa số cổ phần đã thuộc về hắn, mặc cho Văn Hóa có nhận được khoản thừa kế 35% từ chỗ ông nội cũng chẳng thể là cổ đông lớn nhất được nữa.. "Trần Trụi, Sân Siu cũng đồng ý chuyển giao cho mày? Không thể nào! Không thể!" "Vì sao?" Văn Minh nhíu mi, không vui "Đến em còn có thể nhét đám xà tinh đó vào tù, vậy thì lí do gì anh không thể ép họ kí vào giấy chuyển giao này?" "..." "Vì bọn họ vốn ở phe em, chống đối anh trong vụ khu Đông sao?" Văn Minh lật mặt rất nhanh, âm trầm tỏa ra sát khí, nặng giọng nhếch môi. Hạ Lam đứng ngay bên cạnh cậu tự dưng cảm thấy tim mình run rẩy, bình thường Văn Minh ở cạnh cô đều không phát uy, khiến Hạ Lam suýt chút quên mất đây chính là nam chính hắc hóa đáng sợ rồi! "Em trai bá đạo của anh thật ngây thơ.. Nếu anh nói, bọn họ đến tìm em đòi hợp tác đều nằm trong kế hoạch của anh, không hiểu em sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?" "Kế hoạch.. Kế hoạch của mày?" Văn Hóa lẩm bẩm, nghi hoặc khó tin hỏi lại một lượt. Hạ Lam dường như cảm nhận được sự vụn vỡ của Văn Hóa, khi hắn ta nhìn thấy thêm một loại giấy tờ khác - ngoài giấy chuyển giao kia "Cái này? Mẹ kiếp! Đây là di chúc của ông nội!" "Đúng rồi! Em thật tinh mắt!" Văn Minh vỗ tay, vẻ mặt tràn đầy sự khen ngợi "Là đống giấy tờ nhàm chán em nhờ đám luật sư kia kì công soạn thảo, sau đó còn ép ông nội kí vào đấy!" "Sao.. Sao mày lấy được thứ này?" Hắn nhớ rõ giấy tờ cần bảo mật hắn đều đã gửi vào nơi có bảo mật tốt nhất rồi cơ mà.. Vì lí gì nó lại xuất hiện ở đây? Ngay trên tay của Trịnh Văn Minh? "Vốn dĩ.." "Với người bên cạnh không nên quá tin tưởng!" Văn Minh xua tay, cao giọng khuyên nhủ "Đám người đó gốc tích thế nào chưa rõ đã quyết định dùng, em trai đúng là ngây thơ!" "Cái.. Cái gì?" "Em trai thân mến, để chết không luyến tiếc, tôi cho phép em đọc lại di chúc của ông nội một lần!" Văn Minh búng tay, một vệ sĩ bên cạnh lập tức lấy ra bản di chúc, đưa đến trước mặt Văn Hóa "Cứ bình tĩnh, tức quá có thể xé, đây chỉ là bản sao!" "Chia cổ phần làm bốn phần?" Văn Hóa trợn mắt nhìn lại di chúc thêm một lần nữa. Sự phân định tài sản trong đó hoàn toàn khác với di chúc hắn cho đám luật sư kia soạn thảo. Bốn phần, ba mươi phần trăm chia đều cho ba cháu, năm phần trăm còn lại của bố Trịnh. Toàn bộ tài sản còn lại như nhà riêng, bất động sản.. đem bán đấu giá để quyên góp cho trại trẻ mồ côi.. "Đây là thứ phế thải gì? Khốn khiếp! Không thể như thế!" "Sao lại không?" Văn Minh cười lạnh "Xem kĩ đi, chữ kí hàng thật giá thật, hơn nữa.. Ngày mai di chúc này sẽ được công bố, nhưng em trai à, có một tin tức anh muốn nói cho em biết.." "..." "Về quản em gái em cho chặt, nếu không 10% của nó cũng sẽ bốc hơi đó!" "Khốn kiếp!" "KHỐN KIẾP!" Văn Hóa cuối cùng cũng không nhịn không nổi, hắn giang tay xé bỏ tập di chúc dày thật dày, sau đó lao đến chỗ Văn Minh, muốn đánh người. Đáng tiếc nơi này nhiều vệ sĩ như vậy, Văn Hóa muốn động thủ liền có thể động thủ hay sao? Hơn nữa dù chỗ này không có ai, Hạ Lam có võ công thâm hậu đứng đây, nam chính sức mạnh phi phàm đứng đó.. Sợ rằng cái "muốn" kia của hắn vĩnh viễn chỉ là muốn mà thôi! "Ông nội không công bằng thật nhỉ?" Văn Minh đứng dậy khỏi ghế, cao ngạo nhìn Văn Hóa bị người khóa tay, ra sức giãy giụa bên kia "Đã hứa hẹn ai giành được khu Đông liền trao quyền điều hành Trịnh gia.. Đáng tiếc phút cuối ông ấy lại thay đổi, thà rằng thất hứa còn hơn để Trịnh gia bị hủy trong tay chú em!" "Trịnh Văn Minh! Mày là đồ bỉ ổi!" Văn Hóa hét lớn, sự ấm ức xen lẫn tức giận khiến giọng hắn lạc đi "Tính kế người ta trong bóng tối, tao khinh! Có giỏi thì đường đường chính chính đấu với tao một trận!" "Đường đường chính chính?" Văn Minh không ngại tiếp tục vạch cho Văn Hóa xem bí mật của mình "Chuyện Huyện trưởng Dương chẳng phải là vụ đối đầu trực tiếp ngoài sáng của chúng ta hay sao? Cũng chỉ có em trai ngây thơ như chú mới nghĩ lão ta thật sự vì cô trợ lý kia mà nhận tiền giúp đỡ em!" "Là do mày.. Do mày..?" "Thứ đồ vô dụng là ai? Đến giờ này mới biết được!" Văn Minh quay lưng lại, chốt câu cuối "Trịnh Văn Hóa, mày cười nhiều rồi, cũng nên ngã ngựa để đến lượt người khác sung sướng!" "Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu?" Hạ Lam nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên nghe ngóng, càng nghe nhiều thông tin, đầu óc cô càng loạn. Trái tim trong ngực gia tốc đập mạnh, mắt hoa lên và cảm giác choáng váng trực trờ. Vốn dĩ đã biết mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cậu ta, nhưng lại không ngờ Văn Minh tính toán sâu đến vậy. "Vậy còn chuyện.." "Nguyễn Hạ Lam! Cô bị ngu hay sao còn đứng đó?" Văn Hóa đánh không được người liền đổi cách công kích "Toàn bộ mọi chuyện đều là do thằng đó ra tay! Kể cả chuyện cưới cô, lợi dụng tung ra scandal video và ảnh xếch của tôi và cô, còn dám để cô làm bia đỡ đạn trong cuộc phẫu thuật đó, cho cô ra mặt khu Đông.." "Trịnh Văn Hóa, sao cậu biết chuyện phẫu thuật của Văn Minh?" Hạ Lam tinh thần thép làm sao lại vì chút choáng váng mà bị tung hỏa mù, cô xiết tay, nhìn Văn Minh đến cạnh, thân mật ôm lấy mình "Còn biết được tôi giúp cậu ta làm bia đỡ đạn?" "..." "Chẳng lẽ vụ đó cậu cũng có phần?" Cô nhếch môi, không hề ngần ngại dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của Văn Minh. Cậu như nhận ra sự khác biệt về mặt sức khỏe của Hạ Lam, thản nhiên để mặc cô muốn tựa thế nào thì tựa. Nhìn thoáng qua hai người lúc này chẳng khác nào nhân vật trung tâm trong bức tranh tình cảm ngọt ngào hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc khung cảnh của bức tranh này quá mức không hợp lý! "Hay là.. Do chính cậu Hóa nhúng tay vào? Muốn mưu sát anh trai cùng cha khác mẹ của mình để chiếm đoạt tài sản?" "Đừng.. Đừng vu hãm người khác!" Văn Hóa muốn lui lại nhưng tay hắn vẫn còn bị người ta khóa chặt không thể nhúc nhích. Hừ, không công kích được bên này thì chọc ngoáy bên kia! Hắn không tin hắn không khiến được bọn chúng khó chịu, không kéo được chúng xuống bùn! "Nguyễn Hạ Lam, cô nói thì hay rồi.. Nhưng này, cô thật sự muốn ở bên thằng ngốc này sao? Còn vợ chồng ngọt ngào như vậy.. Ha ha ha, đúng là nực cười!" "Đưa cậu Hóa ra ngoài!" Văn Minh cảm nhận được thông tin không hay ho gì phía sau, lập tức hạ lệnh "Nhẹ nhàng thôi, biết chưa?" "Mẹ kiếp! Thằng hèn! Mày nghĩ mày là ai mà lên mặt? Cũng chỉ là loại dùng lại giày tao đã đi thôi! Ghế Trịnh gia ông ngồi chán rồi, cả con đàn bà mày đang ôm ông cũng chơi chán rồi! Chơi đến mức nó phải đi phá thai đến mấy lần.. Ha ha ha, thứ đồ nát bét đó còn nâng niu được, đúng là ngu ngốc! Hạ tiện!.." "Im mồm!" "Tao không im! Hạ Lam chỉ là con đ*, còn mày, mày.." "Trịnh Văn Hóa! Mày câm miệng cho tao!" "..." Phía sau lưng đột ngột mất đi điểm tựa, Hạ Lam loạng choạng mãi đến khi bám được vào bàn họp mới đứng được trở lại. Hai chân cô run rẩy kì lạ, tâm trí dường như tự dưng bị ai đó lôi ra nhúng nước đến choáng váng. Trước mặt cô hiển hiện hình ảnh Văn Minh không để ý hình tượng lao đến đấm thẳng vào mặt Văn Hóa, sau đó tối dần.. Tối dần.. Tối đến mức chỉ còn một màu đen thăm thẳm.. Toàn thân đau mỏi tới không ngờ, Hạ Lam chớp chớp mắt tỉnh lại!Đúng vậy!Là tỉnh lại!Hơ hơ, cô mới vừa từ cõi chết trở về!Đáng sợ quá, mình bị một đống thuốc nổ làm cho tanh bành mà vẫn còn sống được? Không hiểu có bị rụng cái chân cái tay nào hay không?Mở mắt ra, nơi này quả nhiên là phòng bệnh. Giường nhỏ trải ga trắng toát, rèm cửa trắng, sơn tường trắng, đến cả nền đá hoa cương cũng trắng đến phát sợ! Khiếp quá! Thế này khác gì trù ẻo người ta, chưa chết đã cho vô nhà tang đâu?Thiếu gì màu để thể hiện sự sạch sẽ chứ? Các vị sơn màu vàng nhạt hoặc rèm cửa xanh lam vân vân gì đó thì sẽ chết sao?Xung quanh không hề có máy móc trợ lực hay y bác sĩ gì đó, Hạ Lam ngạc nhiên nhìn lại một lần nữa.. Đúng! Nơi này ngoài cô với cái giường đơn sơ này thì hoàn toàn không có gì khác!Người ta là tiểu thư Hạ gia một tay che trời đấy, làm sao có chuyện bố mẹ cô ném cô vào nơi tồi tàn thế này để dưỡng thương chứ? Hay lúc đó Tịnh Nhi ở đấy, thấy cô chưa tử nạn nên vội đưa cô đến chỗ này?Ây, không thể nào!Nhà họ Vi giàu kém gì nhà cô đâu, Tịnh Nhi còn hoang phí chẳng thua gì mình nên chắc chắn không thèm tiết kiệm mấy đồng viện phí!Thế rốt cuộc tình huống lúc này là thế nào? Một kẻ vừa bị phát nổ không chết lại có thể nằm yên vô sự trong một phòng bệnh thiếu thốn dường này?Thử động đậy tay một chút, không ngờ lại có thể cử động tốt! Cô tiếp tục động động chân, cũng được luôn mới tài! Ngoắc ngoắc bên vai và cổ, linh hoạt vô cùng!Ngồi dậy xem xem, ơ hơ.. ngồi được luôn nè!Hạ Lam nhún vai tự đắc, tỏ ý bản thân đúng là siêu nhân, khả năng chống chọi đã đạt mức bom nổ không sây sát! Cô chậm rãi xuống giường, đi tới cửa muốn gọi người vào hỏi cho rõ tình hình một chút. Nhưng sau đó đột ngột phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị Cô được xưng tụng là tường thành ngàn năm, vậy.. hai quả tưng tưng trên ngực này là ở đâu ra?Ối mẹ ơi!Có phải bom nổ không chết liền giúp người ta tiến hóa không vậy? Cái này ít nhất cũng phải đến 101cm! Ngực khủng như này đi đứng quá khó khăn! Còn eo này, sao nhỏ dữ vậy, cô tập võ bao lâu nên trên eo cũng có vài khối cơ cơ mà? Niềm tự hào của cô chạy đâu mất tiêu rồi?Mông này sao tự dưng mẩy quá vậy? Chân thì dài mướt mát miên man, tay nuột nà trắng nõn, mặc dù lòng bàn tay cũng có vài nốt chai sần nho nhỏ, nhưng này tính gì so với bàn tay võ học của cô?Mái tóc.. tóc Hạ Lam chỉ chớm vai và nhuộm màu nâu cơ mà, mái tóc xơ cứng dài qua thắt lưng đủ màu sắc diễm lệ như gà trống này của ai?Ơ ơ ơ..Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Cái gì đây?Hạ Lam sống lại, nhưng lại không phải sống trong chính thân thể của cô? Bảo sao cô có thể cử động bình thường, cũng thoải mái đi lại. Bảo sao cô gặp nguy hiểm dường ấy mà cha mẹ không hề xuất hiện, Tịnh Nhi cũng không đưa cô đến bệnh viện hạng nhất chữa trị. Bảo sao..Uhuhu... Đấy, biết ngay mà, làm gì có chuyện bom nổ không chết chứ? Hạ Lam, mày quá ngây thơ rồi!"Hạ Lam, cậu tỉnh rồi à?" Cánh cửa Hạ Lam chưa kịp đẩy ra đã có người khác thay cô mở. Hạ Lam im lặng đứng nhìn, chỉ thấy người vừa bước vào là một mỹ nhân lạnh lùng băng gái ấy cao tầm mét 7, toàn thân ba vòng còn chuẩn hơn cả siêu mẫu chuyên quảng cáo đồ lót! Khuôn mặt càng không cần nói đến, mắt bồ câu long lanh, mũi nhỏ hồng xinh xắn, môi tựa cánh anh đào, làn da mượt như dao.. Hoàn mỹ!Cơ mà vẫn không thể bằng thân thể này của mình nha, haha, xem đi ngực đây bự thế này cơ mà!"Sao vậy? Ngẩn người gì thế?""Tôi không sao!" Hạ Lam gật đầu, lui lại vài bước cho mỹ nhân đi. Chậc, thân thể này cũng tên là Hạ Lam, trùng hợp dữ ta! Ây, giờ không phải thời điểm nên nghĩ lung tung đâu, trọng điểm bây giờ là tìm cách giải quyết kìa!Cô bị nổ tanh bành như vậy nhất định là đã chết rồi, không hiểu lí do gì tự dưng lại chiếm được thân xác người này. Vậy linh hồn người này đâu rồi? Đã chết hay vẫn còn ở đây đợi cô ngủ liền đi ra đoạt xá?Tiếp theo cô nên hành xử như thế nào? Giả bộ không biết gì? Mất trí nhớ? Ngây ngô.. Kiểu đó có lộ liễu lắm không? Nhỡ bị phát hiện là yêu quái chiếm xác người khác liệu có bị pháp sư trừ ma đến tiêu diệt hay không?Thực chất Hạ Lam chả sợ pháp sư gì đó đâu, nhưng cô đường đường là một linh hồn chính trực, vì cứu N người nên mới hi sinh. Nay tự dưng bị pháp sư bắt, phong ấn ngàn năm không cho luân hồi gì đó thì thật oan uổng lắm!"Sao tự dưng tôi lại ở đây ấy nhỉ? Không thể nhớ nổi!""Cậu đấy, đã bảo đừng đi chơi đêm rồi mà không nghe!" Mỹ Nhân không vui kéo cô xuống giường thân tình khuyên bảo "Xem đi, giờ cả người gầy rộc, tinh thần xuống dốc, đến cả quả bóng cũng tránh không nổi!""Haha.." Cười trừ là chân lí! Hạ Lam tiếp nhận dạybảo, trong lòng thầm suy xét. Chủ nhân thân thể này là loại người gì vậy? Đi chơi đêm đến gầy cả người?Ây gô, nhìn lại cái bộ ngực 101cm thế này, Hạ Lam cảm thấy tường thành của mình trước kia có lẽ nên gọi là suy dinh dưỡng hạng nặng!"Mà.. Trịnh Văn Minh đúng là ngốc thật à?" Mỹ Nhân đột nhiên bật ra một cái tên, theo đó tiếng thở dài tiếc hận cũng càng sâu sắc "Anh ấy đẹp như vậy.. Hạ Lam, cậu làm vợ anh ấy cũng nên đối tốt với anh ấy một chút!""Cái gì?" Trịnh Văn Minh? Này chả phải nam chính trong bộ truyện cô vừa mới xem một nửa sao hả? Còn ngốc thật với ngốc giả nữa chứ? Đùa nhau à?.."Mình vẫn không thể hiểu nổi cậu Hạ Lam ạ!" Mỹ Nhân tiếp tục thở dài, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn xa xăm "Vì sao cậu yêu Văn Hóa lại đi kết hôn với Văn Minh?""Cô.." Còn Văn Hóa? Ahaha, nhất định là cô đang mơ! Hạ Lam nuốt nước bọt N lần, thật lâu mới khó khăn lên tiếng "Cậu không phải là Hồng Ngọc đấy chứ?" "Mình là Hồng Ngọc đây!" Mỹ Nhân gật đầu nhìn cô nghi hoặc "Cậu sao vậy Hạ Lam? Từ nãy đến giờ cư xử lạ quá!"Hồng Ngọc?Hơ hơ, cái này nhất định là trùng hợp nối liền trùng hợp thôi! Còn nếu không thì bạn Mỹ Nhân trước mắt này dám chắc trăm phần trăm bị ảo luôn! Cái kiểu đọc truyện xong mơ ước được làm nữ chính, sau đó tự phân vai diễn cho người bên cạnh ấy..Đúng! Đúng! Chính là như thế!Vậy thì khả năng cao chỗ này là bệnh viện tâm thần nè, và cái thân thể "Hạ Lam" cô đang mang cũng là một thành viên trong đó. Chậc, bệnh nhân tâm thần tinh thần kém phát triển nên dễ dàng bị thôn tính. Linh hồn nguyên chủ bị cô đánh bật rồi chiếm xác luôn!Đáng tiếc cho mấy người đẹp, ai nấy đều thần kinh không được ổn định.."Ê, làm gì mà lâu thế?" Cửa phòng tiếp tục bật mở, khuôn mặt phụ nữ trung niên nhăn nhó thò vào. Hạ Lam có thể thấy được người này mặc áo blu trắng, có lẽ là y tá hoặc bác sĩ gì đó "Gọi người cũng mất ngàn năm thế à? Phòng y tế không phải công viên đâu mà tâm sự!""Dạ, cô Duyên!" Mỹ Nhân Hồng Ngọc gật đầu nhu hòa, nụ cười trên môi nhếch lên ngọt ngào tựa mật, ai nấy nhìn đều phải thích mê "Chúng em sẽ ra ngoài ngay ạ!" "Đi! Đi! Đi!" Tất nhiên aiở đây không bao hàm Duyên sama, cô dứt khoát xua tay đuổi vịt không thương tiếc "Hết giờ học rồi, về nhà mà nằm!""Vâng!" Hồng Ngọc kéo tay Hạ Lam, lách qua người béo mầm cô nương chặn cửa, nhanh chóng rời khỏi "Chúng em chào cô ạ!"Hạ Lam vẫn đang chìm trong suy tính bị người kéo ra khỏi cửa phòng. Đón chờ hai người phía ngoài là một hành lang dài rộng cực kì, những dãy lớp học san sát và vài sinh viên đang lục đục trở dậy, cất sách vở ra khỏi lớp. Thì ra nơi này không phải bệnh viện tâm thần, đây là trường học..Trường học..Trường học..Hạ Lam trợn mắt nhìn tên trường Đại học Hê Hê khắc thật to trên biển hiệu ngoài cửa, lại nghĩ đến một loạt những sự việc vừa xảy đến khi nãy. Cô phải dựa vào tường một lúc để tự bình ổn lại tâm trạng bản thân. Sau đó, Hạ Lam nhìn trời, thống khổ oán than Mẹ kiếp! Thế giới của cô làm quái gì có trường đại học nào lấy cái tên phế vật như vậy! Đây đích xác là trường học của nữ chính nữ phụ trong !Chẳng lẽ đây đúng là trong sách?Nhưng.. Làm thế qué nào mà linh hồn cô chui được vào sách vậy trờiiiii???*Thêm 1 bộ xuyên thư nữa 😂😂😂 "Xác định tôi giống như anh trai cô? Không phải là người khác?" Lâm Hạo Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi. "Hiện tại tôi lại cảm thấy anh có điểm giống cha tôi rồi, dài dòng như vậy! Mau lái xe, á..., bữa tiệc lớn đang đợi chúng ta!" Phương Tử Ninh liếc mắt trừng hắn một cái. Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ giúp cô đeo dây nịt an toàn. Nếu như coi hắn là anh trai, sao lại để cho hắn hôn cô? Đúng là cô gái ngu ngốc mà! Xem ra muốn cho cô mở mang đầu óc, thật là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng cũng rất có tính thách thức, nếu tiếp nhận thách thức, điều kiện đầu tiên, hắn không nên bị cô làm cho tức giận phải nổi điên. Hắn có thể đợi, đợi cô lớn lên, đợi cô tiếp xúc tình yêu, đợi cô hiểu rằng hắn yêu cô say đắm. Hắn sẽ khiến cô từ từ thành thục về mặt tình cảm, bây giờ cô còn nhỏ, hắn cần gì phải lo lắng? Phương Tử Ninh nghiêng người nhìn Lâm Hạo Vũ lái xe, Ắc! ngay cả khuôn mặt nhìn nghiêng cũng đẹp trai đến như vậy! "Tại sao không nói chuyện?" Dừng ở đèn đỏ, Lâm Hạo Vũ quay đầu hỏi. Cô ấy tuyệt đối không phải là cô gái có cá tính yên tĩnh. Vừa quay đầu lại, hắn liền đối diện đôi mắt mở to của Phương Tử Ninh đang nhìn hắn tràn ngập vẻ tán thưởng. Chẳng biết đến khi nào, chủ nhân của đôi mắt to này mới có thể biết ngượng ngùng, xấu hổ? "Lúc lái xe nhìn anh rất nghiêm túc, rất đẹp trai!" cho tới bây giờ Phương Tử Ninh chưa hề keo kiệt lời khen tặng dành cho người khác. Đẹp trai thì thế nào? Cô thật chính là thiếu đầu óc mà xem hắn như anh trai. Bất quá, không sao, có một ngày, hắn nhất định sẽ nắm giữ được trái tim cô. Lâm Hạo Vũ nói thầm ở trong lòng. "Cha, cha có thể gọi cho giáo viên của con không, nói con bị bệnh, cần xin nghỉ bệnh một tuần?" Ăn cơm tối xong, Phương Tử Ninh cùng cha chào hỏi. "Con bị bệnh gì?" Ba Phương thả lỏng tờ báo trong tay, khẩn trương hỏi. "Đúng nha, con có bệnh gì? Tại sao không nói cho chúng ta biết?" Mẹ Phương cũng lo lắng hỏi. "Con bị bệnh tương tư" Phương Tử Ninh trịnh trọng nói. "Con gái của cha cuối cùng cũng được người ta coi trọng!" Ba Phương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cười giỡn. "Người nào gặp xui xẻo vậy, lại coi trọng em gái tôi?" Anh trai Phương Tử Ninh, Phương Lâm cũng tới chọc cô. Nói thật, em gái của hắn cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc đầu óc quá ngốc nghếch, mơ hồ. Cô thường đem sự quan tâm đặc biệt của người khác dùng danh nghĩa bạn bè để giải thích, cho nên rất nhiều chàng trai không chịu nổi mà phải thay đổi mục tiêu. Bởi vì yêu cô, quả thật chính là tự mình chuốc lấy cực khổ! "Con đối với hoa anh đào Nhật Bản mà mang lòng tương tư" Phương Tử Ninh không chịu nổi mà rống to. "Sư Tử Cái Hà Đông thức dậy rống thật đúng là lợi hại." Phương Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai nói. "Đứa trẻ chết tiệt này, muốn hại mẹ con điếc tai à?" "Một câu thôi, cha có giúp con gọi điện thoại cho giáo viên hay không?" Phương Tử Ninh hỏi, trong câu hỏi mang hơi hướng xã hội đen. "Con tiết kiệm đủ tiền rồi sao? Hơn nữa con đi một mình chúng ta cũng không yên tâm." Ba Phương bắt đầu nghiêm chỉnh lại. "Tiền không thành vấn đề." Cô đã tìm được người có thể lường gạt, hơn nữa người ta còn phải đi cùng với cô! "Bằng không, để Phương Lâm cùng đi với con, như vậy cũng tốt" Mẹ Phương cũng nói, vẻ mặt cười giỡn, dù sao bà vẫn là không yên lòng để con gái một thân một mình ra nước ngoài. "Cùng anh trai đi xem hoa anh đào? Vậy con tình nguyện ở nhà nhìn các bức tường còn hơn." Phương Tử Ninh vừa nói vừa nhìn Phương Lâm làm mặt quỷ. "Con có bạn cùng đi không?" Ba Phương lại hỏi. "Có a! Cha chỉ cần giúp con gọi điện thoại xin nghỉ là được rồi, những việc còn lại không cần cha mẹ lo lắng." "Bạn bè của con có thể tin cậy được không?" Ba Phương lại hỏi. "Trăm phần trăm có thể tin, cha yên tâm, cha." Phương Tử Ninh ngáp một hơi, chuẩn bị lên giường đi gặp Chu công. - - - - - - - - - - - "Chào buổi sáng. Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Phương Tử Ninh vừa bước ra khỏi nhà, đâm sầm vào Lâm Hạo Vũ đang đứng trước mặt. "Chào buổi sáng. Anh không cần phải đi làm sao?" Phương Tử Ninh kinh ngạc, Sao Lâm Hạo Vũ sáng sớm lại xuất hiện ở trước mắt cô. "Tôi tới đưa cô đi học." Lâm Hạo Vũ mở cửa cho Phương Tử Ninh lên xe. "Tôi còn chưa ăn sáng đấy." Phương Tử Ninh lên xe, được voi đòi tiên nói. "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn sáng" Lâm Hạo Vũ khởi động xe, đi thẳng. Tới công viên, Lâm Hạo Vũ dừng xe lại. Sáng sớm, trong công viên có mấy cụ già đang tập dưỡng sinh, còn có một số người đang tập thể dục, rất náo nhiệt. "Trong công viên có bữa ăn sáng sao? Ăn lá cây hay là ăn không khí?" Phương Tử Ninh một mặt bước xuống xe, một mặt hài hước hỏi. Lâm Hạo Vũ không để ý tới câu nói có vẻ chế nhạo của cô, từ ghế sau lấy ra một cái giỏ trúc. Hắn một tay xách giỏ trúc, một tay kéo Phương Tử Ninh hướng về ghế đá dưới gốc cây đi tới. "Món gì thế?" Nhìn thấy hắn xách theo giỏ trúc, Phương Tử Ninh hưng phấn hỏi. Kéo cô ngồi xuống, Lâm Hạo Vũ mở nắp giỏ trúc, phía trên có một cái khăn ăn. "Oa, bánh ngọt chocolate, còn có bánh dẻo đậu đỏ!" bên trong giỏ trúc bày ra các loại đồ ăn, Phương Tử Ninh vui vẻ vươn tay muốn lấy một cái bánh, lại bị Lâm Hạo Vũ gạt tay ra. "Sao thế?" Phương Tử Ninh nổi giận hỏi. Cản trở cô hưởng thụ thức ăn ngon, người như thế một loạt giết không tha! "Giáo viên không nói với cô, muốn ăn cái gì trước tiên đều phải rửa tay sao?" Lâm Hạo Vũ đưa khăn giấy ướt cho đôi mắt mèo đang thèm ăn ở trước mặt lau tay sạch sẽ. "Tôi chỉ biết không khô là không sạch, ăn rồi mới tính" Tay vừa được tự do, Phương Tử Ninh lập tức tấn công về hướng về phía giỏ thức ăn Ngồi dưới tàng cây, tận hưởng làn gió xuân đang nhẹ nhàng thổi, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những bông hoa mềm mại nở, nghe tiếng chim hót trong trẻo, thật là dễ chịu, điều quan trọng nhất – là được thưởng thức phẩm vị trần gian. Ai! Cuộc sống hưởng thụ không phải là như thế này sao? "Tại sao anh không ăn?" Phương Tử Ninh thấy Lâm Hạo Vũ đang nhìn mình ăn như hổ đói, hỏi. "Tôi đã ăn rồi." Lâm Hạo Vũ mở ra lon coca đưa cho cô. Phương Tử Ninh đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Lâm Hạo Vũ rồi mới đưa tay nhận lấy lon cola. Uống một hớp cola, nuốt nốt miếng thức ăn còn lại trong miệng, sửa lại đầu tóc, Phương Tử Ninh mới phát giác khóe miệng Lâm Hạo Vũ có dính chút bơ. Theo trực giác, cô cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng, lau đi chút bơ dính ở khóe miệng hắn Lâm Hạo Vũ bị động tác của cô khiêu khích, tâm trí liền rối loạn. Hắn hít một hơi. Sau đó nâng gáy cô lên, trước khi môi của cô kịp rời đi, hắn liền đem làn môi đỏ mọng đó ép trở lại, dẫn dắt cô khơi ra nhiệt tình, toàn bộ trút vào trong miệng cô. Ừ! Mặc dù đồ ăn sáng có vị rất ngon, nhưng so với Lâm Hạo Vũ thì thua kém rất nhiều. Cô tuyệt đối không cần để ý đến việc thay đổi khẩu vị. Lâm Hạo Vũ buông môi cô ra, tiếp đó khóe miệng lại ấn xuống hôn cô một lần nữa rồi mới đỡ cô ngồi thẳng dậy. "Tôi cảm thấy so với đồ ăn, môi của anh còn có vị ngon hơn." Phương Tử Ninh nói với vẻ mặt kinh người. "Cô không phải muốn tôi biểu hiện dáng vẻ rất vinh hạnh đi?" Lâm Hạo Vũ đã bị đánh bại. "Không cần. Tôi chỉ nói thật mà thôi." Ăn xong bữa ăn sáng, Phương Tử Ninh mới giật mình. Oái, mình còn phải đi học. Vừa nhìn đồng hồ đeo tay, Ắc, không ổn rồi. "Chết, muộn học rồi!" Cô hốt hoảng đứng lên, đem đồ vật thu dọn lại. "Bây giờ trễ rồi, cũng hơn 10'" Chỉ lo nhìn cô, Lâm Hạo Vũ cũng quên cả thời gian. Ở bên cô, khiến hắn có thể quên đi tất cả! "Không đi học nữa, trước mặt mấy chục người trong lớp học mà đi trễ, thật là thật mất thể diện." Trước mặt mấy chục bạn học, mất thể diện là chuyện nhỏ, hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng mới là chuyện lớn. "Ai! Cũng đã trễ rồi, không có gì là mất thể diện cả." Lâm Hạo Vũ dụ dỗ, lừa gạt . "Tôi không muốn đi, tiết học thứ nhất, thầy giáo Cao nổi tiếng nghiêm khắc, để cho ông ấy bắt được đi học muộn, tôi sẽ bị phạt. Tôi không muốn dọn dẹp nhà vệ sinh." Trước kia thấy rất nhiều bạn học bị thầy Cao phạt dọn dẹp nhà vệ sinh, chưa xảy ra với mình, nên cô cũng chỉ biết cười, hiện tại thời thế thay đổi, vừa nghĩ tới mình sắp giống như bạn học. Cô đánh chết cũng không đi. "Dọn dẹp nhà vệ sinh?" Lâm Hạo Vũ không khỏi nhớ lại lúc mình đi học thì những chuyện như phạt dọn dẹp nhà vệ sinh vẫn thường xảy ra, không nghĩ tới biện pháp này cho đến nay vẫn tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn rất có tác dụng. "Anh giúp tôi gọi điện thoại cho giáo viên, nói anh là anh tôi, cho ông ấy biết tôi bị bệnh, muốn xin nghỉ." Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn này, hi vọng có tác dụng. "Được rồi." Lâm Hạo Vũ cưng chiều cười. Lâm Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, Kêu phương Tử Ninh nói mã số. "Xin chào, thầy là thầy Vương sao? Chuyện như thế này, Tử Ninh nhà tôi có chút không khỏe, cần xin nghỉ một buổi sáng…. vâng , vâng . . . . . . Làm phiền Thầy. . . . . . Hẹn gặp lại." "Thầy Vương không hỏi anh là ai sao?" Phương Tử Ninh khẩn trương nhìn Lâm Hạo Vũ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, không lẽ xin nghỉ lại thuận thuận lợi như vậy? "Không có." "Kỳ lạ, trước kia nếu có bạn học nào gọi điện thoại xin nghỉ, thầy nhất định sẽ hỏi liên tục, chỉ sợ là học sinh giả mạo cha mẹ gọi điện thoại đến" Có một giáo viên quá thông minh như thế thật là khổ cho những học sinh như cô. Lâm Hạo Vũ vỗ vỗ đầu của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Cũng đúng thôi, bởi vì lần đầu tiên tôi xin nghỉ, cho nên thầy Vương mới có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, tôi luôn luôn là học trò ngoan." Phương Tử Ninh một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt tự lẩm bẩm. Lâm Hạo Vũ dùng ánh mắt hoài nghi liếc cô một cái. "Tôi thề, những lời Tử Ninh tôi vừa nói đều là sự thật." Phương Tử Ninh giơ tay lên nói. "Tôi phải đi làm." Lâm Hạo Vũ đứng lên. "Anh không vui phải không?" Phương Tử Ninh xách giỏ trúc đi theo sau hỏi. "Không có." "Tôi bảo đảm, sau này sẽ không nhờ anh giúp tôi nói dối." Người ưu tú như Lâm Hạo Vũ, chẳng lẽ chưa bao giờ nói dối sao? Ừ, có vẻ như anh ta đang có chút tức giận. "Lên xe thôi." Lâm Hạo Vũ sau khi lên xe, nhìn Phương Tử Ninh nói. "Anh đi làm, tôi lên xe anh làm gì, tôi muốn ở lại chỗ này chơi." Phương Tử Ninh đem giỏ trúc bỏ vào trong xe, lấy ra bọc sách của mình. Khó có được nửa ngày rảnh rỗi, cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ làm những gì. "Lên xe." Mặt Lâm Hạo Vũ lạnh lại, lặp lại câu nói lúc đầu. "Lên xe thì lên xe, sao lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi?" Phương Tử Ninh lầu bầu. Bình thường hắn nói chuyện với cô rất ôn hòa, bây giờ âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dội vào tai cô thật không dễ chịu chút nào. Phóng khoảng và tùy ý, Kiên cường và định kiến Ai cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa? Nhầm rồi! Cô ấy sinh ra vốn dĩ đã là nữ hoàng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của toàn thể giống loài. Vận mệnh nằm trong tay cô ấy, mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của cô ấy.. Cho đến khi, cô vô tình gặp anh ta.. Văn án đơn giản Một cô tiểu thư sống trong sung sướng và thuận lợi từ nhỏ bỗng dưng xuyên vào thân thể một cô nhi có số phận đối nghịch sẽ như thế nào? Liệu cô ấy có thể thay đổi vận mệnh nữ phụ, một đường nghịch tập đi lên làm nữ chủ hay không? Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp trong cuốn truyện này!!! Xin hãy đón đọc! Ebook Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? của tác giả SM098,SuMonster098Truyện Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Tác giả SuMonster098, SM098Thể loại hiện đại, xuyên thư, có tí thương án vipPhóng khoảng và tùy ý,Kiên cường và định kiếnAi cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa?Nhầm rồi! Cô ấy sinh ra vốn dĩ đã là nữ hoàng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của toàn thể giống mệnh nằm trong tay cô ấy, mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của cô ấy.. Cho đến khi, cô vô tình gặp anh ta..Văn án đơn giảnMột cô tiểu thư sống trong sung sướng và thuận lợi từ nhỏ bỗng dưng xuyên vào thân thể một cô nhi có số phận đối nghịch sẽ như thế nào? Liệu cô ấy có thể thay đổi vận mệnh nữ phụ, một đường nghịch tập đi lên làm nữ chủ hay không?Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp trong cuốn truyện này!!!Xin hãy đón đọc!

truyện tổng tài ngốc nghếch của nhà ai