truyện ma người chết trở về
Người chết trở về. Thứ Năm, 08/04/2021, 14:08. Một bóng đen lao vụt đến với lực khá mạnh xô tôi ngã về phía sau. Nền đất lạnh lẽo truyền đến cơ thể làm tôi tỉnh táo hơn, bóng đèn đột ngột được bật làm sáng bừng cả căn phòng. Bóng đen mờ ảo tôi thấy trước
0:00:00. Người chết trở về. Nếu bạn gặp khó khăn trong quá trình nghe truyện hãy Thử trình nghe truyện khác. 1 người đang nghe. Lượt nghe: 12.733. Truyện ma ngắn. Truyện ma. Nghĩa Địa Gò Dâu - Truyện Ma. Chuyện Ở Quê - Truyện Kinh Dị.
Truyện ma: Người chết trở về; Ông bà Phạm trước đây luôn luôn cư ngụ ở thành phố, nhưng trước khi ông Phạm hồi hưu, hai ông bà quyết định về sống tại miền quê để được hưởng bầu không khí trong lành và sự yên tĩnh cần thiết cho tuổi già.
Người chết trở về là câu chuyện về ông bà Phạm sau khi về quê dưỡng già thì có thuê một cậu bé tên Mẫn để làm việc. Mẫn là thanh niên gầy gò ốm yếu nhưng sức làm việc lại rất lớn không bao giờ nói chuyện với ông bà Phạm và đặc biệt không bao giờ ngủ vào ban đêm, điều này khiến ông bà vô cùng nghi ngờ.
Cưới Chồng Ma FULL - (Chương 76) - Tác giả Vô Lam Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. doc truyen
materi ips kelas 4 sd semester 1. – Trong vụ xài phá đến cạn hết tiền ba gởi ở nhà băng bên Pháp đâu phải chỉ mình anh, mà em đóng góp đến phân nửa trong đó. Xong vụ này mình bí mật chuyển trả lại cho ba là ổn. Chuẩn bị đi, chợt Henri Phạm nhớ ra, anh ta hỏi – Hồi nãy em có đóng kỹ nắp hầm chưa? Thu Vân cười – Cái hầm bí mật này quả lợi hại, nằm ngủ dưới đó cả đêm cũng giống như ngủ trong phòng khách sạn, sướng thiệt. – Anh phải mất cả tháng trời, nhờ thợ từ trong Sài Gòn ra làm mới được như vậy. Anh phải thủ sẵn một nơi như vậy để phòng khi lộ chuyện thì có nơi mà ẩn thân một thời gian. Em đâu có biết là cả chuyện vô ra rừng hoa sứ này anh cũng phải tốn tiền mới yên chớ bộ! Thôi, có lẽ là hôm nay là ngày chót, chúng ta không trở lại đây nữa, nên cũng không cần cái hầm, có bị lộ thì cũng chẳng sao. Thôi mình đi! Họ đi rất nhanh xuống núi, xuyên qua rừng hoa sứ. Quang quá bức xúc với những gì vừa nghe, anh vừa định đứng lên gọi họ một tiếng và vạch trần những gì họ làm. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao khi vừa đứng lên thì Quang đã ngã ngồi trở xuống như bị ai kéo lại vậy. Phải đến lần cố gắng thứ ba Quang mới có thể đứng thẳng lên, nhưng lúc ấy hai người họ đã đi khá xa rồi. Bấy giờ Quang chỉ còn cách bước thẳng vào nhà với ý định xem cái hầm mà họ vừa nói ra sao. Nhưng điều ngạc nhiên đầu tiên của Quang là chiếc váy màu vàng của Thu Vân lúc mặc đi vào đây đã không còn, mà lúc nãy khi đi ra cô ta mặc bộ quần áo màu xám nhạt, đầu đội mũ như một cách ngụy trang, mà tay không hề xách giỏ hay cầm vật gì. Vậy bộ đồ màu vàng biến đi đâu? Điều đó càng khiến cho Quang tò mò thêm, anh tìm nắp hầm và phát hiện ra ngay nó nằm ở gần gian bếp nguội lạnh, chỉ cần giở tấm ván lên là lộ ra một cái thang gỗ dẫn xuống dưới. Chẳng do dự, Quang bước ngay xuống, thấy có cây đèn pin treo sẵn ở lối đi, Quang chụp lấy và soi tới trước. Quả đúng nó như một căn phòng đầy đủ tiện nghi, có cả giường nệm phẳng phiu và ở đầu giường có ngọn đèn ngủ màu hồng nhạt nữa. – Có lẽ họ xài bình ắc quy chớ nơi này làm gì có điện! Quang hơi thắc mắc về việc đó, nhưng thắc mắc của anh không tồn tại được lâu, bởi liền lúc đó anh chợt sững sờ khi nhìn thấy có một người đang nằm trùm mền trên giường mà phải nhìn kỹ mới thấy! – Ai vậy? Không thấy người nọ động đậy, Quang cất tiếng gọi – Ai đây, tôi muốn hỏi… Anh gọi đến lần thứ ba mà vẫn chẳng thấy người nọ cử động hay lên tiếng, Quang chợt lo, anh bạo gan cúi xuống kéo đại góc mền ra và… – Trời ơi! Trước mắt Quang là… một cô gái lạ mặc bộ đồ màu vàng máng ở vách lúc nãy! Không thể nào tin được, Quang gọi thêm lần nữa và cũng chẳng thấy cô nàng cử động. Quang hốt hoảng đưa tay chạm vào, rồi kinh hãi bởi thân thể cô ta đã lạnh cứng. Có nghĩa đó là một xác chết! – Trời ơi! Quang hoang mang tột độ, anh lúng túng mất vài giây rồi mới chạy tháo lên miệng hầm, định kêu ai đó. Nhưng chung quanh vắng tanh, vả lại nếu gọi người tới trong lúc này thì khác nào rước họa vào thân, bởi chỉ mình anh với một xác chết, ai mà tin được rằng anh không dính líu tới cái chết của cô nàng! Lúng túng một hồi lâu Quang mới quyết định trở xuống hầm, lần này anh phải nhìn cho thật rõ, ít ra cũng tìm được cách nào đó báo động cho người ta biết… chớ không thể để một người chết nằm trong đó, mà chắc chắn khó lòng có ai hay được. Nhưng khi Quang đặt chân trở xuống đó thì… cái xác của cô gái không còn ở đó nữa! *** Việc đầu tiên của Quang khi trở về Sài Gòn là tìm tới nhà của cha mẹ Thu Vân. Họ là chủ một tiệm vàng lớn ở vùng Chợ Lớn mà đã đôi lần Quang có tới chơi với anh em Thu Vân, nên cha mẹ cô biết Quang. Vừa thấy Quang, bà Kim Tín đã òa lên khóc kể – Lâu nay con không ghé chơi nên bác không biết con ở đâu. Phải chi biết mà gọi con tới chơi thì chắc tụi nó không đi Ô Cấp làm gì để xảy ra cớ sự này! Quang dò hỏi – Sau khi tai nạn xảy ra bác có kịp đem xác Thu Vân đi nhận diện không? Ông Kim Tín nói thay vợ – Chính tôi xuống nhà xác bệnh viện để nhìn, nhưng có nhận dạng được nó đâu, bởi thi thể đâu còn nguyên vẹn. – Henri Phạm đâu rồi bác? – Ôi! Cái thằng lãng tử đó mà cháu hỏi làm gì. Nó về đây chỉ ở nhà có nửa buổi rồi đi biệt tới bữa nay. Cũng tại nó mà con Thu Vân mới lái xe đi Ô Cấp chớ hai bác đâu có cho. Đường sá xứ mình khác, đâu phải thấy vắng mà muốn chạy sao cũng được. – Nghe nói có bảo hiểm phải không bác? Ông Kim Tín hơi ngạc nhiên về sự hiểu biết của Quang, nhưng cũng đáp – Có! Nhưng do tụi thằng Henri và Thu Vân sống bên Pháp nên làm bảo hiểm bên đó, nên họ sẽ tiến hành thủ tục bồi thường bên đó. Nhưng còn bồi thường mà làm gì nữa khi mạng sống không còn? Quang giả vờ hỏi – Hình như nhà có cô người làm tên Thắm phải không bác? Đến lúc này thì ông Kim Tín không khỏi ngạc nhiên nói – Sao cháu biết con nhỏ đó? Quang cười giả lả – Dạ, chẳng là vì cháu có quen với nhà cô ấy ở dưới quê… Bà Kim Tín buột miệng nói – Thì ra là vậy, cháu ở làng Mỹ Quý hay Mỹ Lương của huyện Hòa Thành? – Dạ, ở sát nhà của cô Thắm. – Vậy là Mỹ Quý rồi! Huyện Hòa Thành tỉnh Ba Xuyên chỉ có cái xã Mỹ Quý là heo hút nhất, lại ít người biết, nên bác cũng hay quên là nó ở Mỹ Quý hay Mỹ Lương. Vậy ra cháu với nó là đồng hương. Mà cũng hay, dịp này bác hỏi cháu xem, gần đây cháu có gặp nó không? – Dạ… gặp ai ạ? – Con Thắm! Nó nghỉ làm ngang xương cả tuần nay mà chẳng biết đi đâu! – Có thể cô ấy về quê chăng? Ông Kim Tín bác ngay – Con nhỏ này từ ngày lên đây làm chưa bao giờ xin về quê lần nào, bởi lẽ đơn giản là nó không còn ai ở quê hết. Lẽ thứ hai là nó làm được bao nhiêu tiền lương đều gởi lại cho nhà tôi hết, không giữ đồng nào trong túi, như vậy lấy đâu tiền để đi. Bà Kim Tín cũng nói – Con nhỏ hiền lành, dễ thương, tuy là không còn ở nhưng vợ chồng tui thương nó như con ruột. Tính năm tới nó đủ hai mươi tuổi thì coi mối nào được gả chồng cho nó. Con nhỏ tuy ít học nhưng đẹp người, đẹp nết, ai mà lấy được nó là có phước lắm! Quang không kiềm chế được, buột miệng – Người như vậy mà bị hại thì… Bà Kim Tín hốt hoảng – Ai hại nó? Quang nói chữa – Dạ, cháu muốn nói nếu như rủi ro… Ông Kim Tín nói – Tôi nghĩ chắc không có chuyện gì đâu. Con nhỏ này không chừng ham vui bị bạn bè rủ rê đi đâu đó, vài bữa thì về thôi. Quang vòng vo mãi, cuối cùng anh mới hỏi thẳng điều mà hôm nay tới anh muốn hỏi – Ở Đà Lạt hai bác có nhà riêng hay nhà bà con gì trên đó không? Bà Kim Tín nói thật – Tôi có một biệt thự bỏ không trên đó, chỉ thỉnh thoảng lên nghỉ mát vài hôm. Mà mùa này lạnh, nên phải ba bốn tháng nữa vợ chồng tui mới lên chơi. – Vậy không chừng Henri Phạm cũng lên đó chơi, bao nhiêu lần rồi cậu ấy không lên Đà Lạt thưa bác? – Cả chục năm rồi. Từ ngày đi du học nó về đây có bốn năm lần, mà lần nào cũng chỉ ở nhà, có đi nghỉ mát thì chỉ ra Ô Cấp thôi. – Vậy hai bác có nhà riêng ở Ô Cấp không? Kiểu hỏi như điều tra của Quang khiến cho ông Kim Tín bắt đầu thấy lạ, ông hỏi vặn lại – Hình như cháu muốn tìm hiểu điều gì phải không nào? Quang lúng túng – Dạ không, cháu chỉ… hỏi cho biết vậy mà. Và cũng bởi… mới rồi cháu nằm mộng thấy Thu Vân… Đây là Quang bịa chuyện, nhưng bà Kim Tín lại quan tâm – Cháu mộng thấy nó thế nào? Nó chết có yên ổn không? Bác cũng hơi lo, vì nó còn trẻ, lại chết tức tưởi như vậy nên bác sợ oan hồn… Ông Kim Tín gạt ngang – Bà khéo tưởng tượng! Con gái mình là dân Tây học, làm gì có chuyện oan hồn với hồn oan. Bà Kim Tín tại nức nở khóc – Ông cứ nói vậy hoài, trong lúc tui cứ mong cho vong hồn nó về một lần thôi cũng được, vậy mà chưa thấy… Rồi bà hỏi Quang – Cháu mộng thấy nó nói gì? Quang đã có toan tính trước, anh đáp – Dạ, cháu nghe cô ấy muốn tìm ngôi nhà nào đó ở Ô Cấp mà tìm chưa ra. Cả ba lần mộng thấy cô ấy thì cả ba lần Thu Vân đều chỉ nói có chuyện đó. Lần này chợt ông Kim Tín buột miệng – Nhà ở Vũng Tàu, nó biết sao còn tìm! Quang giả bộ – Dạ, con thấy Thu Vân có vẻ không nhớ, cô ấy chỉ nói là hình như nhà ở gần Bạch Dinh hay sao đó… Bà Kim Tín vụt nói – Thì căn nhà biệt thự hướng ra bãi Dâu. Đúng là nó không nhớ, bởi khi đi du học thì nó mới có mười tuổi, mà ngôi nhà cũ đó tôi và ông nhà tôi cũng lâu lắm rồi không về đó, chẳng biết còn hay sập rồi nữa! – Thảo nào… Quang bỏ lửng câu nói khiến ông Kim Tín thắc mắc – Cháu nói gì? Quang lại lảng sang chuyện khác – Dạ không. Cháu muốn nói… chẳng hiểu sao gần đây cháu hay mộng mị quá. Anh vừa định đứng lên cáo từ thì chợt từ ngoài cửa có một người bước vào, mà vừa nhìn thấy thì cả ba người đang ngồi đều bật dậy một lượt – Trời ơi… Trời… Bà Kim Tín té ngồi trở xuống, miệng lắp bắp – Con… con Thắm ông ơi. Người vừa xuất hiện chính là Thắm, nhưng trong bộ váy màu vàng mà Quang đã thấy hôm ở rừng hoa sứ. Cô ta là cô gái nằm chết trong hầm hôm đó! Anh lắp bắp mãi, nói không thành lời – Cô đúng là… Cô gái bình thản ngồi xuống và nhìn vào bà Kim Tín, hỏi bằng giọng không vui – Sao bà không đi tìm con? Bà Kim Tín vẫn chưa tin vào mắt mình, giọng bà run rẩy – Có phải… thiệt là con không vậy? – Là con đây! Con đâu có chết mà sao bà vẫn coi như con đã ra người thiên cổ? Ông bà biết là đã chôn ai không? Quang vụt nói – Là cô Thắm! Nãy giờ hình như cô gái không để ý đến Quang. Giờ nghe anh nói, cô mới quay sang và nói – Anh đã biết ngôi nhà trên núi lớn Ô Cấp thì cần trở lại đó để biết thêm điều cần biết! Rồi cô lại quay sang ông bà chủ của mình – Hai người hãy chuẩn bị mà rời khỏi ngôi nhà này đi, vài ngày nữa nó không còn là của mình đâu! Trong lúc ông bà Kim Tín còn đang ngơ ngác thì cô nàng vụt đứng lên và ra hiệu cho Quang đi theo – Anh ra đây! Quang riu ríu bước theo. Khi ra tới ngoài rồi cô nàng lên tiếng – Anh đã gặp tôi nằm chết trong hầm ngôi nhà trên rừng hoa sứ rồi phải không? Vậy bây giờ anh có ngạc nhiên khi thấy con người đó có mặt tại đây không? Quang sợ, nhưng anh vẫn cố nói cứng – Không phải một, mà là đã hai lần tôi nhìn thấy cô chết và biến mất. Như vậy kể cả lần này nữa, biết đâu cô lại… Cô nàng bỗng cười phá lên – Không ngoại trừ lần này đâu! Cô nàng vừa nói vừa dừng lại và quay ngoắc đối diện với Quang. Anh chàng há hốc mồm kinh ngạc, bởi trước mắt anh bây giờ không phải là Thắm nữa, mà là một cô gái khác với gương mặt bê bết máu! – Anh chưa từng biết mặt thật của tôi, mà chỉ biết cái mặt biến dạng này phải không? Quang còn chưa hiểu gì thì cô nàng buông một tiếng ngắn gọn – Thì như anh đã nghe họ nói rồi đó, tôi đã bị họ nhẫn tâm sát hại rồi mà còn hủy hoại nhan sắc thêm lần nữa. Quang run giọng – Cô Thắm… tôi cảm thông với cô, tôi muốn giúp, nhưng mà… Không để ý lời phân trần của Quang, cô nói tiếp – Và anh đã nghe anh em họ kể chuyện giết chết tôi rồi xô xuống vực sâu ở Ô Quắn cùng chiếc xe rồi phải không? – Có… có nghe… – Như vậy là anh biết đích xác cô Thu Vân đâu có chết, đúng không? – Phải! Và bữa đó tôi thấy cô ta đi vào ngôi nhà trong rừng hoa sứ nữa. – Chính nhờ vậy anh mới có động cơ tìm tới nhà cô ta và hiểu tôi đã bị chết oan như thế nào. Tôi nghèo cũng giống như anh và chỉ bởi nghèo hèn, cô thế, nên mới bị giết chết cho một mưu đồ gian ác của họ. Cũng như do anh nghèo và tốt bụng, nên suýt nữa anh đã bị sa vào bẫy của họ, để họ có gì sơ sẩy thì chính anh là người sẽ đứng ra nhận tội thay! Quang ngơ ngác – Cô nói vậy là sao? Nàng ta nhẹ giọng – Hôm ở rừng hoa sứ sau Bạch Dinh, chính anh bị cô Thu Vân dụ đi theo lên căn nhà hoang đó, còn cái xác mà anh nhìn thấy trong hầm là xác của tôi do bọn chúng lấy cắp được trong nhà xác bệnh viện, để làm tang chứng buộc tội anh… Quang chận ngang – Nhưng tôi có bị gì đâu? – May cho anh là tôi đã kịp thời cứu anh! Chính tôi đã biến đi và xui khiến anh rời ngôi nhà đó kịp thời. Bởi chỉ năm phút sau đó thì cảnh sát do Henri Phạm báo đã ập tới, họ chẳng gặp ai nên mọi việc coi như xong! Quang không thể nào tin được, nhưng khi anh nhìn cô gái thì thấy cô ta mỉm cười, gật đầu – Tôi tuy chết oan, thù hận mọi người, nhưng không thể để cho một người ngay như anh bị nạn thay cho họ được! Do anh biết quá nhiều chuyện của họ, nên họ tìm cách thủ tiêu anh để bịt đầu mối. Anh có biết là họ đã tính trước mấy bước tiến và mấy bước lui. Tiến là nếu mọi việc êm xuôi, họ sẽ lãnh được tiền bảo hiểm nhân thọ, còn lui là phòng bất trắc, cơ mưu bị bại lộ. Lúc ấy họ sẽ đổ vấy lên đầu anh, nói chuyện giết tôi là do anh làm, mà bằng chứng do họ tạo ra sẵn là một túi tiền lớn họ dàn cảnh mang theo bên thi thể tôi để mọi người nghĩ động cơ anh giết tôi là vì muốn cướp tiền! Trong lúc Quang còn đang hoang mang thì cô nàng vụt nói nhanh – Anh về nhà và đừng ngạc nhiên khi thấy số tiền bạc triệu để sẵn trong đó. Tiền đó tôi lấy được tại hiện trường, thứ mà họ định dùng để vu cáo anh. Đó là đồng tiền phi nghĩa, do đó không việc gì anh trả lại mà cứ giữ xài. Và còn nữa, khi hãng bảo hiểm đền tiền, thì thay vì họ nhận được, tôi sẽ khiến cho nó thuộc về anh! Anh sẽ dùng số tiền đó để thoát kiếp nghèo, hoặc làm từ thiện gì đó tùy anh. Thôi, vĩnh biệt anh, con người tốt bụng nhưng phải cái tội… quá tò mò! Nói xong thoắt cái cô ta đã biến mất. Vừa khi ấy cha mẹ Thu Vân trong nhà chạy ra hỏi lớn – Thắm! Con Thắm đâu rồi? Quang chỉ lắc đầu không đáp. Bà Kim Tín phải gào lên – Nó đâu rồi? Phải đó là hồn ma không? Bây giờ chính ông Kim Tín là người có kết luận – Chưa chết mà hồn ma nỗi gì? Nhưng bất thần, Quang nhìn thẳng vào ông nói – Cô ấy là hồn ma đó! Một oan hồn đáng lý về đòi nợ máu, nhưng cô ấy chưa làm. Có lẽ cô ấy chỉ muốn đòi nợ chính người đã gây ra tội ác mà thôi. Nói xong Quang quay bước đi, bà Kim Tín gọi lớn – Kìa, cháu Quang! Cháu vừa nói gì? Quang nói mà không quay lại – Hai bác sắp đón nhận những tin không tốt lành gì đâu. Anh đi nhanh bởi không muốn trả lời thêm nữa. Anh tự nhủ – Biết nhiều quá là rước lấy phiền nhiễu nhưng cũng có được cái hay, như mình… *** Ba tháng sau… Bỗng nhiên Quang nhận được điện tín từ một ngân hàng Pháp bảo rằng anh có một số tiền mười triệu Franc Pháp mà không nói rõ là tiền gì. Quang định viết thư từ chối và nói rõ mọi chuyện cho họ biết và rút lại số tiền lớn đó. Tuy nhiên anh chưa kịp viết thì lại nhận được một thư khác từ một chi nhánh ngân hàng Pháp tại Sài Gòn chuyển đến, thông báo là anh có một trương mục tại ngân hàng họ với số tiền mười triệu đồng Franc. Quang chưa kịp có phản ứng gì thì đêm đó anh đang ngủ vụt ngồi dậy khi nghe có tiếng nói từ cửa sổ vọng vào – Em đã nghĩ rồi, số tiền này thay vì trả lại cho hãng bảo hiểm, có nghĩa là anh tố cáo tội gian manh của anh em nhà Henri Phạm và Thu Vân, như thế họ sẽ ở tù thì anh cứ giữ mà làm từ thiện và cải thiện cuộc sống, đừng trả lại. Cứ để suốt đời con Thu Vân sẽ sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi với cái tên giả, đó là cách nó phải trả giá cho tội ác của mình, đau khổ còn hơn là ngồi tù. – Nhưng như thế này trước sau gì cũng đổ bể, tôi lại liên lụy, bởi tiền đang nằm trong trương mục của tôi. Giọng nói kia giải thích rất rạch ròi – Mọi thứ em đã lo hết rồi. Em khiến cho đồng tiền luân chuyển từ Pháp về trương mục của anh mà chẳng ai biết được nguồn gốc. Không phải mình gian manh, nhưng để cho người thật thà, tốt bụng như anh khỏi phải liên lụy. Anh cứ yên tâm dùng số tiền ấy. Có thể một ngày nào đó anh sẽ cứu trợ ngược lại cho ông bà Kim Tín, bởi sớm muộn gì hai đứa con trời đánh ấy cũng làm cho gia sản nhà đó không còn một đồng. Tự dưng có số tiền lớn như vậy khiến Quang lúng túng chẳng dám đụng vào. Nhưng lạ quá, cứ hàng tháng anh lại nhận được một số tiền để chi dụng mà không biết của ai cho. Sau đó khi nhận được thông báo tình hình trương mục ngân hàng, Quang mới hiểu đã có người rút tiền giúp cho anh. Người giúp đó ngoài Thắm ra thì đâu còn ai nữa! Và cứ thế, hễ mỗi khi Quang vừa có ý định làm ăn gì thì tự nhiên có ngay số tiền như ý chuyển đến. Được cái là Quang không hề lợi dụng số tiền đó để phung phí. Anh chủ yếu dùng để làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo khác. Và đặc biệt, anh mua một mảnh đất rộng, chỉ xây một căn nhà nhỏ để ở, phần đất còn lại anh lập một cái miếu thờ, mà trong miếu chỉ thờ một bức họa do chính Quang vẽ lại theo trí nhớ chân dung của Thắm. Từ đó Quang sống thanh thản một mình và tự nguyện làm ông từ chăm sóc ngôi miếu. Sau này người ta đồn ngôi miếu đó linh hiển lắm, cầu gì được nấy. Mà lời cầu khấn phải mang ý tốt thì mới được đáp ứng, còn ngược lại, nếu lợi dụng hay gian trá thì sau khi khấn vái sẽ mang bệnh chữa hoài không khỏi…
Tôi nằm trên giường, không thể chợp mặt trời từ từ ló dạng trên chạng cây dâu lớn nơi cửa sân, ve sầu cũng bắt đầu kêu râm một lúc, có người gõ cửa, tôi ngồi dậy xem thử, là dì cả, trên tay dì xách theo một chiếc giỏ, bên trong đựng trứng gà và các loại bánh trèo xuống giường chạy ra khỏi phòng, mẹ cũng từ trong phòng của bà mở cửa chạy ra, mẹ đưa tay ra định kéo tôi chạy về phía cửa, nhưng không kéo được.“Thất nhi, đừng đi.”“Là dì cả ạ.”Tôi chạy ra sân, kéo chốt đẩy cửa ra.“Dì cả, mẹ con không có chết.”Dì cả lùi về sau hai bước, ngã phịch xuống gà và bánh hấp trong giỏ trúc rơi đầy ra ngoài, lăn lóc khắp cả dùng ánh mắt kinh hoàng hết nhìn tôi lại nhìn mẹ người ở phía xa sau lưng xoay người nhìn về phía sau, mẹ đang đứng ở trước cửa phòng không bước ra đây. Biểu cảm của mẹ rất lãnh đạm, ánh mắt hơi rũ xuống.“Em, em….Xuân Phụng, em đây là…”“Chưa chết.”Mẹ tôi ngắt lời dì cả.“Chưa chết, nhầm lẫn thôi.”Mẹ dùng giọng nói trầm lạnh đáp lời cả bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng loạng choạng của dì, lòng tràn đầy nghi hoặc.“Mẹ…”“Đừng để ý tới dì con, vào đây.”Mẹ kéo tôi vào phòng, sau đó lặng lẽ đặt mâm cơm sáng lên bàn, hai cái bánh hấp trong có vẻ như đã ôi thiu, và một đ ĩa dưa ngâm đã chuyển thành màu đen sẫm.“…Mẹ, còn bánh hấp của dì cả mang đến thì sao?”Mặc dù đã bị rơi xuống đất nhưng mặt trên của bánh vẫn còn trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy ngon hơn bánh trên bàn.“Mau ăn đi.”Mẹ nhìn tôi chằm chằm, dùng giọng điệu thản nhiên mà ra chỉ đành lấy một cái bánh dưới sự quan sát của mẹ, thử cắn một miếng, ngoài cảm giác phần bột vừa cứng vừa lạnh ra thì căn bản không cách nào có thể hình dung được mùi vị ghê tởm của cay, đắng, chát, cùng với một mùi tanh khó mà chịu nổi.“Oẹ…”Tôi nhịn không được nôn ra, dưới đất xuất hiện một bãi chất lỏng đặc sệt màu đen nhàn nhạt.“Mẹ, mẹ….bánh này….”Mẹ không nói lời nào, đứng lên thu dọn bánh và dưa ngâm mặt mẹ mang theo một loại biểu cảm mà tôi không cách nào diễn tả như nhìn thấy thứ gì đó cực kì dơ bẩn vậy, một loại cảm giác vô cùng chán cảm đó không lưu lại trên gương mặt mẹ quá lâu, rất nhanh bà đã trở về bộ dạng hiền hậu, dịu dàng như -Từ nhỏ tôi và mẹ đã nương tựa lẫn được sinh ra chưa bao lâu thì cha qua đời, vậy nên tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về ông ấy. Mẹ tôi cũng không tái hôn, bởi vì một số lý do-người dân trong làng đồn rằng mẹ tôi khắc chồng, còn có người nói bà đã từng học qua loại vu thuật tà bí, cho nên không có ai dám lấy ấy một mình cày ruộng, làm thuê, bận rộn việc nhà, tự tay nuôi tôi khôn sống của tôi ngay từ nhỏ đã luôn rất khó khăn, mỗi năm cũng không có nổi mấy lần được ăn thịt, mỗi khi sinh nhật được ăn món thịt hầm khoai tây thì chính là bữa ăn vô cùng hiếm hoi, hơn nữa thường là khoai tây nhiều hơn đó chúng tôi tìm vui trong khổ, chơi trò gọi là “đào kho báu”, thật ra chính là nhắm mắt gắp thức ăn, xem gắp được thịt hay khoai tây. Tôi chơi “đào kho báu” rất lợi hại dù sao thì dùng đũa chạm vào thức ăn cũng rất dễ phân biệt được là thịt hay khoai tây, tám phần mười đều có thể gắp được thịt, mẹ tôi lại cứ luôn gắp trúng khoai tây, thế là trên mặt mẹ lúc nào cũng nở một nụ cười bất lên một chút, tôi mới dần dần nhận ra, thật sự mẹ tôi cũng biết phân biệt khoai tây và vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, nụ cười bất lực và yêu chiều trên gương mặt không biết nụ cười trên mặt mẹ bây giờ có gì khác với trước kia, nhìn bề ngoài thì có vẻ hoàn toàn giống tôi cứ luôn cảm thấy, nó đã thiếu đi một thứ gì đó rất quan khi mặt trời đã lên cao, tôi mang giày muốn ra khỏi nhà, mẹ vừa nhìn thấy lại muốn ngăn cản tôi.“Thất nhi, đi đâu vậy?”“Con…con muốn nói với mọi người trong làng, nói với mọi người là mẹ không sao.”“Đừng đi.”Mẹ vội mấy giây, bà lại nói thêm.“Muộn một chút, đợi mặt trời xuống núi rồi hãy nói.”Muộn một chút mới đi với bây giờ đi ngay có gì khác biệt đâu chứ? Trong lòng tôi lại lần nữa dấy lên nghi hoặc, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mãi cho đến khi mặt trời lặn, ánh nắng không còn nữa, tôi mới ra không đi theo tôi, bà chỉ đứng trước cười phòng, mỉm cười vẫy tay với tôi, không có ý định ra tôi được xây trên sườn đồi hướng Tây Bắc, tôi men theo con dốc chạy về phía trung tâm của ngôi làng, ánh tà dương phản chiếu bóng tôi xuống đường, kéo thành một đường xiêu vẹo. Tôi chạy đến nhà Tam Bình nơi cách mình gần nhất, cậu ấy và cha đang ngồi đập lúa trước cửa nhà, miệng lẩm bẩm nói gì đó.“Tam Bình! Cha Tam Bình!” Tôi hét lên rồi vẫy tay với họ, “Mẹ con chưa chết, mẹ con bà ấy…!”Vẫn chưa đợi tôi kịp nói xong, cha Tam Bình đã nhấc ghế lên, kéo cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó đóng chặt cửa đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ mất mấy giây. Nhấc chân đi đến nhà của Trương Vượng bên cạnh, còn chưa đến nơi, đã nhìn thấy mẹ cậu ta kéo cậu ta vào nhà, sau đó đóng chặt cửa y hệt như vừa nãy, ngay cả rèm cửa cũng kéo đưa mắt nhìn sang nhà của Cao Phán, nhà của Tinh Nhi, còn có nhà của Triệu Hồng phía bên kia đường, thậm chí nhà của chú Tư ở bên cạnh con đập cách rất xa, cửa chính và cửa sổ nhà bọn họ đều khoá chặt, hệt như đang trốn thứ gì đó rất đáng sợ đứng giữa đường, nhìn ngôi làng chết chóc bao trùm dưới ánh hoàng thì rõ ràng đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, nấu cơm, la cà tám chuyện, cãi nhau, tán dóc, lùa gà, dắt trâu về như thế mãi đến tám giờ khi phim truyền hình phát sóng, mọi thứ mới dần yên ắng thẫn thờ nhìn bóng mình trải dài dưới mặt đường, rất lâu sau đó tôi mới dần hiểu bởi vì dì định là bà ấy đã nói gì đó với người dân trong làng lòng tôi dâng lên một cảm giác đau buồn khó thể bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại thân, căm hận, buồn bã, chua xót, tất cả đều dồn lại nơi lồ ng nhớ lại chuyện lúc nhỏ-nhớ lại sự chỉ trỏ và lời thì thầm bàn tán của mọi người khi mẹ dẫn tôi đi ngang qua. Nhớ lại dáng vẻ lén lau nước mắt của mẹ lúc đi mua thịt nhưng bị người bán thịt đóng cửa không họ đều nói mẹ tôi là thầy đồng, khắc chết cha giờ bọn họ lại bắt đầu rồi!Tôi xoay người chạy một mạch về nhà. Mẹ đứng ở trước cửa, dưới ánh trăng sáng tỏ mỉm cười đón tôi. Tôi dùng hết sức lực nhào vào lòng mẹ, nước mắt cứ thế rơi ướt cổ áo bà.“Mẹ mẹ…huhu….bọn họ….bọn họ đều không tin mẹ chưa chết! Bọn họ….lại bắt nạt chúng ta…!”“Không sao…không sao…”Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi.“Cần bọn họ tin làm gì, hai người chúng ta sống vui vẻ với nhau là được rồi.”“Vâng”“Thất nhi à, lần này hai mẹ con chúng ta đại nạn không chết, sau này nhất định phải sống thật tốt, cũng không bao giờ chia cắt nữa, nhé?”“Dạ”Mẹ lại an ủi tôi thêm mấy câu, sau đó dẫn tôi vào nhà, tôi vừa đi vừa cúi đầu lau nước mắt trên mặt, vô tình nhìn xuống mặt đất dưới tròn ngày mười lăm, mười sáu, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi cả một khoảng sân, tôi phát hiện mặt đất dưới chân mình, cũng chính là bậc cửa nơi mẹ vừa đứng, chỉ có hai dấu giày in trên mặt đất rất rõ văn dưới đế giày in trên đất vô cùng rõ nét, ngoại trừ nó ra xung quanh không hề có thêm bất cứ dấu giày nào nhiên một suy nghĩ vô cùng hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu tôiLẽ nào trong mấy tiếng đồng hồ mẹ tôi vẫn luôn đứng ở đây, không hề di chuyển.Còn tiếp
V ào thời năm 1955 mà lái một chiếc xe mui xếp décapotable đã là sang trọng và hách xì xằng lắm, mà người lái lại là một cô gái nữa, thì phải nói là cả bãi biển dọc từ Bãi Trước qua Bãi Dứa, Ô Quắn và Bãi Sau thiên hạ đều lác mắt nhìn. Cô nàng dừng xe lại trước một nhà hàng hải sản ở Bãi Sau tức thời có hơn chục cặp mắt nhìn ra không chớp. Trong số họ có người nhận ra cô gái, nên kêu lên – Thu Vân! Nhưng cô nàng hình như không để ý, cứ câng câng cái mặt đẹp như một tài tử điện ảnh, rồi rú ga phóng đi trước sự trầm trồ của thiên hạ. Người vừa kêu mà không được đáp lại đã không phiền lòng, trái lại còn hãnh diện mình là người duy nhất biết tên cô nàng. Anh ta quay sang mấy người bạn nói lớn – Con nhỏ này là con gái của chủ tiệm vàng Kim Xuân ở Chợ Lớn Mới, đi học bên Tây mới về đó! – Hèn chi chơi như Tây! Một người khác thêm vào – Thời buổi này mà một mình lái chiếc xe mui trần này từ Sài Gòn ra đủ biết không phải tay mơ rồi. Mà chiếc xe đẹp thiệt! Một anh chàng khác phê bình – Khen người lái hoa nhường nguyệt thẹn không khen, lại đi khen chiếc xe! – Nhan sắc đó thì còn lời lẽ đâu mà khen cho vừa nữa, thấy là đã hết hồn rồi! Cuộc bàn luận quanh người đẹp có lẽ sẽ chẳng bao giờ chấm dứt nếu không có hai cặp nam nữ nữa vừa bước vô quán mà nhìn cách phục sức, cũng như phong cách của họ đã thấy có sự khác biệt ngay với những người chung quanh. Họ vừa kéo ghế ngồi xuống thì đã bị nhận diện bởi anh chàng biết tên cô gái lái xe mui trần lúc nãy. Anh ta gọi lớn – Henri Phạm! Phải toa đó không vậy? Một trong số hai cặp vừa vào nghe có người gọi đã quay lại và reo lên – Ồ Quang, tình cờ thú vị quá vậy! Anh chàng tên Quang quay sang mấy người bạn, nói như khoe – Tay này là anh ruột của con nhỏ Thu Vân hồi nãy. Có lẽ bọn họ đi chung với nhau và hẹn ở đây nên vừa rồi con nhỏ mới dừng xe lại nhìn. Bọn này đều du học bên Pháp và con nhà giàu nữa, nên ăn chơi dữ lắm! Người tên Henri Phạm kia quay lại hỏi – Nãy giờ toa có nhìn thấy em gái moa đi qua đây không? Em gái moa lái chiếc décapotable màu đỏ… – Có! Nàng đi về phía Ô Quắn, mới đi xong. – Cám ơn toa, bọn này hẹn nhau ở đây, chắc nó không thấy nên chạy chơi một vòng, lát nữa trở lại thôi. Anh ta nói xong thì quay lại với mấy người bạn của mình. Họ cầm bia chai ướp lạnh tu mấy hơi dài ra vẻ sành điệu. Quang khều người bạn ngồi cạnh nói khẽ – Tụi nó uống bia Pháp, hình như là mang theo đó chớ quán này làm gì có bán. Vừa khi ấy anh chàng Henri Phạm đích thân cầm sang bốn chai bia lạnh vừa lấy ra từ trong thùng đá, đặt lên bàn và mời – Mời các anh cùng uống với mình cho vui! Quang sợ các bạn ngại, nên vội nói – Henri đây là bạn của mình, cậu ấy có nhã ý mời thì các bạn đừng ngại. Vậy xin cám ơn toa! Ngẫu nhiên mà hai nhóm hòa đồng với nhau, họ cụng ly vui vẻ và quên ngay cô nàng lái xe màu đỏ. Henri Phạm vui miệng nói – Bọn này ra dự lễ cưới của con gái ngài tỉnh trưởng, tổ chức ở vườn hoa sứ trên Bạch Dinh vào chiều nay. Bọn này ngủ ở Pacifique, nếu còn ở đây thì tối nay mình gặp nhau, nhảy chơi! Quang đẩy đưa cho xong chuyện – Ờ, để bọn mình coi… Chớ thật ra Quang không thích cách chơi của bọn con nhà giàu này lắm. Anh tự hiểu là khó lòng chơi theo kịp họ, hơn nữa kiểu chơi thác loạn thâu đêm của họ mà anh từng nghe kể khiến anh chào thua trước. – Hay là lát nữa toa đi với bọn này, còn mấy bạn toa thì mình hẹn mai gặp để dùng điểm tâm chơi. Quang từ chối ngay – Cám ơn toa, bọn này cũng có một chương trình riêng, nên phải đi ngay sau đây. Họ cụng ly lần nữa, bọn Quang chuẩn bị chia tay thì chợt có tiếng người kêu thất thanh phía trước – Tai nạn ở Ô Quắn, kinh khủng lắm! Ai đó hỏi – Tai nạn thế nào? Người nọ đáp – Có một chiếc xe hơi lạc tay lái đâm đầu xuống vực sâu chỗ Ô Quắn, thảm khốc lắm! Quang đứng bật dậy ngay và hỏi lớn – Có chết người không? Nghe Quang hỏi, người nọ vừa chạy đi vừa đáp – Muốn biết tới đó mà xem! Một chiếc xe màu đỏ đẹp lộng lẫy bây giờ chỉ còn là đống sắt vụn mà thôi. Cả nhóm của Henri Phạm cùng đứng bật dậy kêu lên – Hả? Xe… màu đỏ! Họ chẳng hẹn mà cùng phóng như bay về hướng xảy ra tai nạn. Nơi đó cách Ô Quắn ngót một cây số, vậy mà cả bọn gần chục người chạy bộ chỉ chưa đầy mười phút đã tới. Nhìn thấy một đám người khá đông bu trên bờ vực sâu, Henri Phạm và Quang cùng chen vào nhìn xuống. Họ chỉ thấy một xác xe màu đỏ nằm kẹt giữa hai tảng đá, sóng biển đang vỗ vào bọt trắng tung ra từng đợt… – Trời ơi, em tôi! Henri Phạm như kẻ điên, bất kẻ hiểm nguy chạy ngay xuống vực, một người nào đó la lớn – Phải đi theo lối này mới xuống được! Nhưng Henri Phạm không cần nghe, anh ta cứ lần theo các gờ đá, leo xuống một cách khó khăn mà vẫn không dừng bước. Quang là người thứ hai đi theo lối những người đứng gần đó chỉ cho. Anh xuống được trước, nhưng cũng chỉ cách chiếc xe bị nạn khoảng hơn ba chục mét. Rõ ràng là chiếc xe màu đỏ, mui trần và một người nằm bẹp dí ở tay lái! – Trời ơi! Quang kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi đảo mắt tìm Henri Phạm. Lúc ấy anh chàng chỉ mới xuống được nửa phần đường và đành phải dừng lại vì không còn lối xuống nữa. Một người cứu hộ đã xuống trước nói vọng lên – Anh đó không được xuống nữa nguy hiểm lắm, để người của tụi tui tới đưa qua bên này! Quang phải giải thích với họ – Đó là người nhà của nạn nhân, do quá sốt ruột nên xuống đại. Họ cử một người khá rành leo trèo sang để giúp đưa Henri Phạm trở lại đúng đường xuống. Phải mất hơn mười phút sau anh ta mới xuống được chỗ của Quang, giọng anh ta gần như không còn hơi – Phải… phải là nó… là Thu Vân không? Quang bình bĩnh hơn, anh chỉ chiếc xe đỏ và đáp – E rằng đúng! Một người cứu hộ nói – Chúng tôi đã xuống được chỗ chiếc xe rồi, xe mang số NBK 538… và một cô gái bị kẹt giữa tay lái, đã chết rồi! – Thu Vân! Henri Phạm kêu thét lên rồi gục xuống… *** Mãi đến chiều thì việc trục chiếc xe bị nạn mới hoàn tất. Trước đó thì xác nạn nhân đã được đưa lên, đặt nằm trong chiếc xe cấp cứu của bệnh vện chờ sẵn trên đường. Quang cũng có mặt để giúp bạn, bởi lúc ấy Henri Phạm gần như không còn đứng nổi trên đôi chân nữa. Anh ta cầu viện tới Quang – Toa phải ở đây với moa, chờ đến khi ba má moa ra tới. Moa không còn tâm trí đâu mà lo nữa… Quang siết chặt tay anh ta – Cậu yên tâm, Thu Vân cũng như em mình mà. Cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi, để mình theo xe cấp cứu về bệnh viện và làm các thủ tục cho đến khi ba má cậu ra tới mình sẽ bàn giao. Nhìn chiếc xe mui trần bẹp dúm, Quang bất nhẫn. Mới buổi sáng đây cả bọn anh và cả bàn dân thiên hạ ở bãi sau còn trầm trồ, lé mắt bởi chiếc xe đẹp mê hồn này, mà bây giờ… Henri Phạm cố lê bước theo Quang đi về phía chiếc xe chở xác, anh nói – Moa cũng phải theo nó tới phút cuối… Quang kè một bên bạn mình tới chỗ xe. Tài xế lái xe cấp cứu mở cửa trước cho hai người ngồi, nhưng Henri Phạm yêu cầu – Cho tụi tôi ngồi sau với em gái tôi. Cửa sau chở xác luôn khóa kín, nên tài xế phải tự tay mở khóa và dặn hai người – Xác đã quấn vải kín, hai cậu đừng mở ra. Cửa vừa được mở, Henri Phạm yếu nên được Quang đỡ lên trước, rồi anh mới theo sau. Bỗng cả hai người đều kêu lên – Thu Vân đâu? – Xác đâu? Trong khoang xe không hề có cái xác vừa mới đem lên cách đó hơn mười lăm phút! Nghe họ kêu, cả nhóm người đang trục xác và xe đều chạy lại và sửng sốt khi cái xác đã biến mất không để lại dấu vết gì! Người tài xế quả quyết – Chỉ có tôi ở đây với cái xác, sau khi đưa vô khoang sau rồi đích thân tôi khóa cửa lại, chìa khóa do tôi giữ, như vậy làm sao mất được? Quang lặng người đi. Trong đầu anh cảm giác như nghe có một âm thanh kỳ dị, giống như tiếng khóc thảm thiết của ai đó… Nhưng âm thanh đó chỉ thoáng qua rồi tắt lịm… – Thu Vân? Quang nói ngay âm thanh mình vừa nghe được và kết luận – Hình như… cô ấy đang ở gần đây? Người trưởng toán cấp cứu hỏi – Anh nói cô nào? – Cô gái chết trong tai nạn. Họ cười ồ lên – Giàu trí tưởng tượng quá cha nội ơi! Quang không quan tâm tới sự chế nhạo của họ, anh đi quanh đó tìm kiếm… Lát sau anh nhặt được một mảnh vải, cầm tới hỏi Henri Phạm – Có phải cái này là một phần bộ áo váy của Thu Vân không? Vừa nhìn thấy Henri Phạm đã kêu lên – Đúng rồi, vạt áo của nó! – Như vậy xác chết đã ra ngoài xe rồi! Nghe Quang nói, người trưởng toán cứu hộ quay sang hỏi tài xế. – Anh có khóa chặt cửa thùng xe không? Anh tài xế gân cổ lên – Chắc chắn mà! Mà cái xác đã giập nát làm sao… làm sao có thể tự bò ra ngoài được? Quang vẫn quả quyết – Tôi có cảm giác cô ấy còn ở đâu đây… Đích thân anh tìm quanh đó và thậm chí còn mở rộng ra một phạm vi xa hơn. Cuối cùng đành thất vọng quay lại và bảo – Chịu thôi. Henri Phạm suy sụp hoàn toàn, anh ngồi hẳn xuống vệ đường vừa rên rỉ – Trời ơi, nó chết mà cũng không còn xác, sao trời ác với em tôi quá nè trời! Anh ta cứ gào khóc như vậy suốt, khiến cho mấy người cứu hộ phải ái ngại, họ hỏi ý Quang rồi lẳng lặng rút lui cùng với xác chiếc xe bẹp dúm. Khi họ đi rồi Henri Phạm quay sang hỏi Quang – Bây giờ mình phải làm sao đây? Quang cũng chỉ biết thở dài – Mình cũng chẳng biết làm sao. Có lẽ phải đợi hai bác ra rồi sẽ tính. Anh ta kéo tay bạn đứng dậy – Cậu phải về khách sạn đợi hai bác ra, kẻo hai bác ra mà không gặp cậu họ sẽ càng sốt ruột hơn. Henri Phạm miễn cưỡng đứng lên đi bộ cùng Quang. Vừa đi được mấy bước bỗng Quang dừng lại và nói – Rõ ràng mình nghe có tiếng khóc của ai đó! Cậu nghe thử xem… Henri Phạm lắng nghe kỹ và lắc đầu – Mình đâu có nghe gì? Quang không tin vào tai mình, bởi càng lúc âm thanh nức nở càng rõ hơn trong đầu… *** Đang lẽ chỉ ở chơi Ô Cấp hai ngày, nhưng cuối cùng Quang đã phải lưu lại đến nay là ngày thứ năm. Bởi hai ngày đầu phải tất bật với vụ việc của Thu Vân. Đụng chuyện mới thấy nhà giàu họ giải quyết công việc bối rối và dở hơn người nghèo nhiều. Chỉ nội việc sự mất tích xác chết không mà cha mẹ Thu Vân đã phải quýnh quáng chạy đi khắp mọi nơi, hết thuê người này, mướn người kia, mà cuối cùng thì cũng chẳng giải quyết được gì, họ cũng đành phải về tay không. Chẳng hiểu sao Quang lại quyết định ở lại khi Henri Phạm và gia đình đã về hết sau khi tìm được xác Thu Vân. Mà cả nhóm bạn cùng đi với Quang cũng đã về, duy có Quang quyết định thuê một căn phòng ở một khách sạn rẻ tiền và ở lại. Anh chỉ giải thích ngắn gọn với người bạn – Mình bị sốc sau cú vừa rồi nên muốn ở lại thêm vài ngày cho khuây khỏa. Sáng nay thay vì ra Ô Quắn và đi lang thang như mấy hôm rồi vẫn làm, Quang lại chuyển hướng, đi bộ lên Bạch Dinh. Cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy cần một nơi ở độ cao để phóng tầm mắt ra biển xa, thư giãn nên Quang khá thích thú khi lên đứng bên hai khẩu đại bác và tự nhủ – Cứ mỗi ngày được đứng đây nhìn ra biển thì chắc mọi buồn phiền sẽ dứt hết! Đứng hơn một giờ, Quang lững thững đi bộ xuống. Đúng ra anh đi theo các bậc thang xuống phía tay phải cho gần, nhưng bất chợt anh thoáng thấy một bóng áo vàng đi về hướng rừng hoa sứ, nơi vốn chỉ dành cho xe chạy lên xuống bởi đường dốc và xa hơn. Kỳ lạ chưa! Bởi bóng áo vàng mà Quang vừa nhìn thấy giống Thu Vân y hệt! Quang đổi hướng, anh bước nhanh về hướng đó. Cô nàng mặc bộ váy màu vàng nổi bật giữa rừng hoa sứ đang nở rộ và chỉ có một mình, nên càng khó lẫn vào ai khác. Cố thu ngắn khoảng cách, Quang đánh bạo cất tiếng gọi – Thu Vân! Cô gái quay phắt lại và… Quang sững sờ – Thu Vân… Đúng là Thu Vân… cô con gái đã chết trong tai nạn xe lật ở Ô Quắn! Với ai có thể lầm được, nhưng Quang thì không, bởi anh từng nhiều lần tới nhà chơi và đã là bạn thời cô ta còn học ở Sài Gòn. Vả lại mới vừa nhìn thấy ở bãi sau cách chưa đầy một tuần. Lại vẫn chiếc váy màu vàng này nữa… – Thu Vân! Anh gọi lần thứ ba thì bỗng cô gái bước nhanh và chỉ sau đó vài giây đã mất hút trong rừng hoa sứ! Quang tốc chạy theo vào khu vực rừng hoa, vốn có cắm bảng cấm người lạ xâm nhập. Vừa lúc đó có tiếng quát lớn phía sau – Anh kia, không được đi lối đó! Quang quay lại phân bua – Tôi đuổi theo một người quen, anh thông cảm. Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn cương quyết – Không ai được vào đó hết! Mà trong ấy làm gì có ai đâu mà nói là người quen của anh? Quang vẫn cố giải thích – Cô ấy vừa mới đi vô đó, tôi xin theo gọi cô ấy ra thôi! Người bảo vệ vẫn không cho – Để tôi vào xem có ai mời ra cho. Anh ta bước vô một lúc rồi trở ra xua tay nói – Làm gì có ai trong đó mà tìm! Quang tiu nghỉu đứng một lúc mới chịu đi. Anh theo lối đó đi xuống đường mà trong lòng vẫn còn thắc mắc, chưa chịu từ bỏ ý định trở lại. Phải một lúc sau khi nhìn thấy bóng anh chàng bảo vệ lên trên khá xa, Quang mới lẻn vào và lom khom người hướng về chỗ lúc nãy. Đây là lần đầu tiên bước vào giữa khu rừng hoa sứ mà xưa nay Quang chỉ đứng ngoài nhìn, anh cảm thấy khu rừng khá rộng, ăn thông lên tận vách núi phía trên… Chẳng thấy bóng người nào, nên Quang tiện bước đi thẳng lên phía vách núi. Tuy khá chênh vênh nhưng cũng có một lối mòn nên sau hơn mười phút Quang đã lên được một khoảng rộng, bằng phẳng. Nơi đó có một ngôi nhà lá nhỏ, cửa đóng kín. – Có khi nào… Quang tự cười với ý nghĩ có thể Thu Vân đi vào ngôi nhà đó! Nhưng đã lỡ lên tới đây rồi không lẽ quay về, nên Quang bước đại tới bên ngôi nhà, anh cất tiếng gọi – Có ai trong nhà không? Chẳng ai lên tiếng. Hình như đây chỉ là một trại của người làm rẫy, không có người ở thường xuyên. Vừa định quay đi thì chợt mũi Quang ngửi được một hương thơm rất lạ, không phải hương hoa dại, cũng không phải hương tự nhiên bay theo gió. Bất chợt anh kêu lên – Thu Vân! Quang đẩy mạnh cánh cửa gỗ khép hờ, cửa bật vô trong và… chẳng có ai trong đó. Nhưng khi Quang nhìn lên vách lá anh phát hiện bộ váy màu vàng mà cô gái vừa mặc lúc nãy đang treo ở đó. Có lẽ hương thơm phát ra từ đó. – Thu Vân! Có phải Thu Vân ở đây không? Vẫn chẳng có hồi âm. Quang mở tung cửa cái, cửa sổ ngôi nhà, nhưng cũng chẳng thấy gì ngoài chiếc chõng tre xiêu vẹo, nhà vắng chủ. – Nhưng tại sao bộ quần áo lại ở đây? Quang bước ra ngoài tìm khắp chung quanh và cất tiếng gọi nhiều lần – Thu Vân! Cô Thu Vân! Vẫn im phăng phắc… Trở vô nhà, Quang đánh bạo cầm bộ váy xuống và len lén ngửi thử. Đúng là hương thơm từ đó, có nghĩa cô nàng vừa mới thay bộ đồ ra và cũng đồng nghĩa với việc cô nàng vẫn còn quanh quẩn đâu đây… Nghĩ có thể cô ta đã phát hiện ra mình nên lánh mặt, nên Quang có ý nghĩ là giả vờ như đi xuống, nhưng kỳ thật là quay trở lại nấp bên ngoài ngôi nhà. Hơn nửa giờ trôi qua vẫn chẳng thấy bóng ai. Trời bắt đầu nắng gắt mà bụng thì đói nên Quang đã bắt đầu nao núng, định bỏ cuộc, nhưng mục đích gặp cho bằng được con người mà cho tới giờ phút này Quang vẫn chưa thể nào tin được rằng cô ta chết rồi mà vẫn còn di chuyển cái xác đi được. – Cô ấy thành ma? Quang tự hỏi và có ngay câu trả lời, bởi hành tung kỳ lạ của cô nàng đã chứng minh điều đó. Nhưng tại sao Thu Vân lại chọn đúng nơi này để xuất hiện, phải chăng là có ý muốn báo cho Quang biết điều gì? *** Mười hai giờ trưa… Trong khi Quang đã hết kiên nhẫn thì bất ngờ từ trong ngôi nhà lá cánh cửa gỗ lại bung ra và… từ trong đó một bóng người hiện ra, mà vừa trông thấy người ấy Quang đã há hốc mồm kinh ngạc. – Henri Phạm? Đúng là anh chàng! Mà tại sao anh ta lại ở đây và xuất hiện như vừa từ dưới đất chui lên vậy? Quang định lên tiếng kêu, nhưng kịp nghĩ lại nên anh yên lặng chờ. Henri Phạm thì sau khi quan sát một lượt khắp chung quanh, quay vô trong nhà ra dấu, lại một người nữa bước ra, mà lần này thì sự kinh ngạc của Quang còn gấp bội. Bởi đó là… Thu Vân. Henri Phạm quay sang cô em gái nói mà không cần giữ lời, có lẽ nghĩ đây là chỗ hoang vu, không có ai ngoài họ – Bây giờ em có thể yên tâm xuống dưới kia, anh đã để sẵn chiếc xe khác và em cứ thế lái về thẳng Đà Lạt mà không cần phải về Sài Gòn đâu. Ở Đà Lạt chơi khoảng một tháng, rồi lên máy bay trở lại Pháp và… bắt đầu thụ hưởng hai chục triệu Franc Pháp tiền bồi thường của hãng bảo hiểm Pháp chi nhánh tại Sài Gòn. Trương mục ngân hàng mang tên anh, vì anh nhận là người bảo hộ cho em ở nước ngoài, được ba má ủy nhiệm. Từ nay cái tên Emile Thu Vân sẽ không còn nữa, mà thay vào đó là tên Anna Phạm. Mà cần gì cái tên Thu Vân đó nữa, miễn mình có được số tiền bồi thường lớn đủ trang trải lại những gì đã mất do chi tiêu quá lố từ nào đến giờ! Thu Vân vỗ vào vai anh trai mình – Phục anh sát đất luôn! Qua mặt được hãng bảo hiểm nhân thọ chuyện đâu phải đơn giản, vậy mà anh cũng làm được. Nhưng khiến cho em phải một phen hú vía khi lái xe tới sát bờ vực sâu chỗ Ô Quắn, sợ gần chết. Rồi lại phải kéo cái xác của con nhỏ người làm và đặt nó ngồi vô chỗ lái xe, để nó giả làm em, sau đó lại phải nổ máy xe, vô số và… buông ra cho xe lao xuống vực. Sơ sẩy một chút là em bị rớt theo chiếc xe luôn. Henri Phạm cười – Biết em có đủ bản lãnh nên anh mới giao làm nhiệm vụ đó chớ bộ! Và em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi còn gì. Chiếc xe đã lao thẳng xuống vực sâu và ai cũng đinh ninh rằng em đã chết trong vụ ấy rồi! – Nhưng sao khi trục xe và xác chết lên anh lại để cho cái xác biến mất, suýt nữa thì bảo hiểm đã không chịu bồi thường rồi? Henri Phạm cười to – Em có lanh nhưng chưa đủ khôn. Lúc ấy em không có mặt tại hiện trường nên đâu có biết là khi xác con nhỏ Thắm vừa mới kéo lên anh đã điếng hồn, bởi tuy thân thể nó giập nát, nhưng khuôn mặt còn nguyên, làm sao nói đó là em, cô Thu Vân được? Em có biết là lúc ấy anh phải lanh trí lắm mới ra lệnh cho hai thằng đàn em đi theo trà trộn làm nhân viên cứu hộ để nhân cơ hội người tài xế xe cứu thương lơ đễnh, đã lấy cắp cái xác con Thắm đem giấu. – Không có xác làm sao hãng bảo hiểm chịu đền nhân mạng? – Em cũng quên là chỉ đến tối là người ta tìm được xác chết của nạn nhân ở một hốc đá gần chỗ tai nạn xảy ra sao? Khi đó xác con Thắm đã được anh cho tụi nó lấy đá đập nát, để không còn nhận diện ra nữa. Và sau đó đã báo cho đội cứu hộ tới và mang về bệnh viện. Thu Vân cười thành tiếng – Anh làm khéo đến nỗi đến ba má khi đứng trong nhà xác mà cũng chẳng nhận ra! Tội nghiệp, thấy má khóc chết lên chết xuống em sợ và đau lòng quá. Chuyện này mà vỡ lở ra chắc là không yên với ông bà cụ đâu! Henri Phạm nhún vai – Nhằm nhò gì ba cái chuyện này. Mà mình cũng đâu ngu gì để lộ… – Chỉ tội nghiệp ba má sẽ khổ đau vì mất con, trong lúc em vẫn còn sờ sờ đây… Henri Phạm nghiêm giọng
Truyện ma Người chết trở vềGonHub » Kiến thức » Truyện ma Người chết trở vềTruyện ma người chết trở về cực hay và hấp dẫn với nhiều chi tiết bí ẩn. Người chết trở về là câu chuyện về ông bà Phạm sau khi về quê dưỡng già thì có thuê một cậu bé tên Mẫn để làm việc. Mẫn là thanh niên gầy gò ốm yếu nhưng sức làm việc lại rất lớn không bao giờ nói chuyện với ông bà Phạm và đặc biệt không bao giờ ngủ vào ban đêm, điều này khiến ông bà vô cùng nghi ngờ. Mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào? mời mọi người cùng đón đọc truyện ma kinh dị người chết trở về dưới đây Chết Trở vềÔng bà Phạm trước đây luôn luôn cư ngụ ở thành phố, nhưng trước khi ông Phạm hồi hưu, hai ông bà quyết định về sống tại miền quê để được hưởng bầu không khí trong lành và sự yên tĩnh cần thiết cho tuổi già. Họ mua một mảnh đất xinh xắn nằm trên một sườn đồi, và vừa dọn vào, công việc đầu tiên của bà Phạm là cho trồng ngay một vườn rau với đủ những loại rau cải mà ông bà ưa một vườn rau xanh tươi, mỗi tuần ông bà chỉ cần mua sắm thêm một ít thực phẩm và một vài thứ lặt vặt là đã có thể sống thoải mái suốt hôm trong khi đang làm việc ngoài vườn, bà Phạm có cảm tưởng như mình đang bị ai đó theo mắt nhìn lên, bà thấy một thiếu niên ốm yếu với đôi mắt trũng sâu đang đứng nhìn bà. Cậu bé mặc một chiếc quần jean cũ và đi chân không. Bà giơ tay vẫy chào nhưng cậu bé cứ đứng bất động. Bà thầm nghĩ có lẽ cậu ta yếu ớt quá tới độ không đủ sức giơ tay lên vẫy lại. Cậu bé gầy trơ xương và bà Phạm có thể đếm được từng cái xương sườn của nó. Đứng theo dõi bà làm việc trong vài phút, cậu bé quay mình rảo bước và chẳng mấy chốc đã biến dạng sau những bụi cây rậm hôm sau cậu ta trở lại và đi cùng là một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, cũng ăn mặc rách rưới, mặt mũi hom hem. Người đàn bà tiến tới sát hàng rào, lên tiếng hỏi bà Phạm trong khi cậu bé cúi đầu lẽo đẽo theo sau– Bà là người mới mua mảnh đất này phải không?– Dạ đúng đó. Bà có cần tôi giúp gì không?Người đàn bà nói với vẻ cứng cỏi– Tôi tới đây xem có giúp được gì cho bà hay không. Đây là Mẫn, con trai tôi. Nó làm việc rất giỏi và rất khoẻ mạnh chứ không yếu ớt như cái dáng vẻ bề ngoài của nó đâu. Nếu bà cần, nó sẽ phụ bà trong công việc vườn tược cũng như để bà sai vặt. Mỗi ngày chỉ xin bà cho cháu 5 ngàn Phạm toan từ chối vì bà không muốn cần có ai phụ giúp mà trái lại bà rất thích hoạt động một mình trong bầu không khí trong lành tại đây. Tuy nhiên trước hình ảnh tiều tụy của cậu bé với đôi tay buông xuôi và đôi mắt trõm lơ, bà hơi ngập ngừng– Con bà coi bộ còn nhỏ quá, và hình như nó cũng không được mạnh khoẻ lắm…Người đàn bà giơ tay ngắt lời– Năm nay nó đã được mười sáu tuy coi nó có vẻ nhỏ hơn tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh khỏe chứ không yếu đuối như hình dáng của nó đâu. Tôi bảo đảm là bà sẽ không có điều gì than phiền. Mẫn là một người giúp việc rất ngàn đồng một ngày đối với bà Phạm không nghĩa lý gì và bà nghĩ rằng nếu cho cậu bé này phụ giúp bà một tay, bà sẽ có cơ hội cho cậu ta ăn uống đầy đủ. Nghĩ thế, bà Phạm bèn đáp– Được thôi! Mỗi ngày cháu Mẫn có thể tới đây vào lúc mười giờ sáng và đi về vào lúc năm giờ chiều. Tôi sẽ cho cháu ăn trưa bà Phạm quay sang phía cậu bé– Sao Mẫn, cháu thấy như vậy có được không?Mẫn không trả lời khiến bà Phạm tự hỏi không biết cậu ta có nghe bà nói hay không vì cậu ta vẫn đứng yên cúi đầu, không hề ngước mắt. Mẹ của Mẫn ra hiệu cho bà Phạm bước ra xa với bà rồi bà thầm thì– Thưa bà, tôi không muốn con tôi phải đi đi về về vì nhà chúng tôi ở cách đây khá xa. Nó có thể ngủ trong căn chòi nhỏ đàng kia và xin bà đừng bận tâm gì về việc cho nó ăn uống. Tôi sẽ đem đồ ăn tới cho nó mỗi ngày. Nó ăn uống khó khăn lắm. Tôi biết nó muốn ăn món gì và sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi tới, xin bà cho tôi năm ngàn đồng.– Thế còn cháu Mẫn thì sao? Nếu cháu ấy làm việc cho tôi, tôi phải trả tiền cho cháu mới phải!Người đàn bà lắc đầu– Thưa bà, bà không hiểu. Tôi cần tiền để nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà. Ba của cháu Mẫn mất rồi và bây giờ chỉ có mình nó là người có thể làm việc được để nuôi gia đình. Nó muốn làm việc để giúp đỡ tôi và bà sẽ không ân hận khi nhận cho nó giúp việc. Nó rất siêng năng, làm việc không biết mệt và không bao giờ than phiền bất cứ điều gì cả.– Thôi được rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ nó không nên ngủ ngoài lều, để tôi sửa soạn một phòng trong nhà dành cho nó. Nhà tôi rất rộng!– Thưa bà không sao đâu. Nó không cần ngủ trong nhà đâu. Nó khó ngủ lắm và tôi không muốn nó làm phiền bà. Nó ngủ trong cái chòi tranh kia là tốt là ngày hôm sau Mẫn tới làm việc cho bà Phạm. Chẳng bao lâu, bà Phạm nhận thấy những gì mẹ cậu ta nói với bà hoàn toàn đúng. Mẫn không bao giờ than phiền cũng như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Mỗi buổi sáng dù ông bà Phạm dậy sớm tới đâu đi nữa, Mẫn đã đang làm việc hăng say, khi thì cho gà vịt, cho cá ăn khi thì làm vườn… Dần dần bà cho Mẫn làm một vài việc vặt trong nhà và bất cứ việc gì bà sai cậu ta, không bao giờ bà phải nhắc lại lần thứ hôm, bà nói với ông Phạm– Thằng bé Mẫn nó giỏi thật! Nhưng nó không giống một đứa con trai mà giống như… một cái máy vậy. Ông có biết là nó không hề nói một lời nào với tôi hay không? Nó cũng không bao giờ nhìn tôi mà chỉ luôn luôn nhìn xuống Phạm càu nhàu– Hừ! Tôi chỉ biết một điều là nó làm cho tôi nổi da gà. Có thể nó bị câm hay sao đó. Và theo ý tôi, có thể tâm trí nó không được bình thường cho Phạm lắc đầu– Không thế đâu, tôi thấy nó rất thông minh. Tôi chỉ có cảm tưởng như nó là một kẻ mộng du, làm việc trong khi đang ngủ…Ông Phạm ngắt lời– Ờ, thì… giá thuê mướn như vậy cũng được… À, mà không được! Chỉ có năm ngàn đồng một ngày quả là không thể chấp nhận được khi nó làm việc thật siêng năng. Mình cho nó lên mười ngàn đồng đi. Tôi không bực bội gì vì sự hiện diện của nó, nhưng để coi việc tăng lương có khiến nó phản ứng gì hay Phạm thì không nghĩ rằng Mẫn để ý tới vấn đề tiền bạc vì cậu ta không bao giờ đụng chạm tới. Mỗi ngày, sau buổi trưa cậu bé ngưng làm việc, đứng yên một chỗ nghiêng đầu như nghe ngóng. Chỉ mấy phút sau mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt dầy đặc, mang đồ ăn trên một cái gà-mên đậy kín tới cho cậu. Bà ta chờ tới khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi con bà ăn uống. Bà Phạm nói với chồng bằng một giọng bất bình– Tại sao bà ta lại không chịu để tôi cho nó ăn uống? Tôi đã thấy món ăn bà ta đem tới cho nó, trông giống như một loại cháo lỏng. Đó không phải món ăn thích hợp cho một đứa bé làm việc vất vả như vậy. Tôi thấy hình như nó còn ốm hơn khi vừa mới tới đây Phạm hoàn toàn đồng ý. Xương mặt của Mẫn bây giờ lộ ra rõ rệt. Khi cậu cúi xuống, những đốt xương sống hiện lên thật rõ sau làn vải áo. Bà Phạm cố gắng một lần nữa khi gặp mẹ Mẫn– Tôi muốn cho cháu Mẫn ăn đồ nóng hàng ngày. Nếu không, tôi không thể để nó tiếp tục làm việc như hiện tại. Nó mỗi ngày một gầy yếu. Tôi sợ rằng nó có thể bị bệnh hay là bị suy dinh nét hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt người đàn bà– Thưa bà, bà không hiểu đâu. Mẫn giống y như cha nó. Nó không ăn được những món ăn của bà và của tôi. Nó không thể ăn muối được. Cơ thể của nó không chịu đựng được muối. Xin bà cứ để mọi việc diễn tiến như hiện tại và xin cho cháu nó tiếp tục làm việc với bà. Nó là đứa con duy nhất mà tôi nhờ cậy được. Nếu không có số tiền mà nó kiếm được ở đây, mấy em nó ở nhà sẽ chết đói hết Phạm đành phải nhượng bộ– Thôi được. Nó có thể tiếp tục làm việc với tôi. Phải nhìn nhận rằng nó làm việc rất giỏi nhưng nó có vẻ không được vui lắm khi ở với chúng tôi. Nó không bao giờ cười và cũng không bao giờ nói một lời với tôi hoặc nhà đàn bà nhún vai– Thưa bà, điều đó không có nghĩa gì hết. Mẫn là đứa trẻ rất khác người. Nó không có cùng sự xúc cảm như những đứa trẻ khác. Nó chỉ biết một việc duy nhất là giúp đỡ tôi và các em nó. Xin ông bà đừng thắc mắc gì về nó. Nó luôn luôn làm những gì nó muốn. Xin hãy để yên cho Mẫn…Tuy nhiên bà Phạm vẫn tự hỏi “Có phải đó là việc Mẫn muốn làm hay không?”. Rồi một buổi tối hôm đó bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra căn chòi tranh nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi ngay ở cửa, hai tay bó gối nhìn ánh trăng không chớp mắt. Bà nói lớn– Chắc có điều gì lạ lắm thì Phạm đang ngái ngủ lên tiếng– Bà nói cái gì thế?– Thằng Mẫn đó. Tôi đứng theo dõi nó đã nửa tiếng đồng hồ. Nó ngồi yên như phỗng đá vậy. Với những việc nó làm ban ngày, đáng lẽ nó đã phải ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà không, nó vẫn ngồi bó gối ngoài kia Phạm vừa ngáp vừa tiến tới bên vợ– Đáng lẽ tôi phải cho bà biết điều này từ lâu rồi. Tôi thấy nó vẫn luôn luôn ngồi đó suốt đêm. Theo tôi biết, nó hình như không bao giờ ngủ. Thú thực với bà, tôi thấy thằng bé này có vẻ ma quái quá! Nhưng thực ra nó đâu có làm gì phiền ai đâu!Bà Phạm không nói nhưng biết rõ rằng Mẫn đã khiến bà lo nghĩ rất nhiều. Sáng hôm sau, hình dáng cậu bé khiến bà cảm thấy bất nhẫn. Làn da xanh xao của Mẫn bây giờ đã trở thành vàng khè, bóng loáng. Xương trán và xương má của Mẫn như lộ rõ ra. Bà còn lo lắng hơn nữa khi thấy Mẫn có vẻ chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ. Bà hỏi– Sao, cháu thấy không được khoẻ trong người có phải không?Mẫn không đáp lại, lặng thinh cúi đầu đi qua trước mặt bà. Cảm thấy bứt rứt, bà Phạm nói với chồng– Ông coi nó kìa. Tôi nghĩ rằng nó bị bệnh. Nó di chuyển như một ông già Phạm chăm chú nhìn Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp– Bà nói đúng. Sao da nó bị đen nhiều chỗ thế nhỉ?– Tôi không biết nhưng chắc chắn một điều là nó bị thiếu dinh dưỡng quá độ. Tôi không cần biết mẹ nó nói những gì và tôi sẽ chuẩn bị một vài món ăn ngon lành và bổ dưỡng cho nó. Rồi ngày mai ông đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ xem rằng có lẽ Mẫn thiếu chất protein, bà Phạm bèn làm món súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, còn thêm một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Xong xuôi bà gọi Mẫn vào, đưa cậu ta vào phòng ăn và nói thật ngọt ngào– Cháu mau ngồi vào bàn đi. Tôi sửa soạn một bữa ăn thật đặc biệt cho cháu vì hôm nay là đúng ba tháng cháu làm việc với tôi. Đây là một dịp kỷ niệm dành cho cắn một miếng, rồi một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo chầm chậm trước khi nuốt. Rồi cậu ta từ từ đứng lên. Bà Phạm lên tiếng với vẻ lo lắng– Sao vậy? Cháu chưa ăn xong mà muốn đi đâu vậy?Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài rồi. Bà Phạm chạy tới mở tung cánh cửa. Mẫn đã đi tới hàng cây bao quanh mảnh đất với những bước chân thật dài. Bà Phạm lớn tiếng gọi nhưng Mẫn vẫn không hề nhìn lại. Ông Phạm cầm tay vợ– Thôi cứ để nó yên. Chắc là nó muốn đi về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Đáng lẽ bà không nên cho nó ăn những món hôm đó bà Phạm trằn trọc suốt đêm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng bà đã dậy, ra vườn đi tới đi lui. Đúng như bà lo ngại, Mẫn đã không quay trở lại. Tuy nhiên ngay trước buổi trưa, mẹ cậu ta tới nơi, tiến thẳng tới trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà ta đanh lại– Bà đã làm việc đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã dặn bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế?– Thì… tôi cho nó ăn súp khoai tay và sữa tươi, là những thứ đồ ăn cần thiết cho đàn bà rên lên– Súp khoai tây! Trời ơi! Bà cho nó ăn muối rồi!Rồi bà ta rít lên the thé– Bà điên rồi hay sao? Tại sao bà không để nó được yên?Bà Phạm có vẻ bối rối– Tôi rất tiếc nếu đồ ăn của tôi khiến cho cháu Mẫn bị nhiên bà Phạm đổi giọng giận dữ– Nhưng… nó thiếu ăn tới độ gần chết đói ngay trước mắt tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi sẽ trả tiền thuốc men và sẽ nhờ một bác sĩ săn sóc cho đàn bà kia im lặng trong một phút trước khi lên tiếng bằng một giọng khá buồn bã– Thưa bà, xin bà vui lòng đi theo tôi để xem những gì bà đã làm cho con đàn bà quay lưng. Bà Phạm đi theo bà ta xuyên qua cánh rừng trước khi tiến tới một chân đồi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người tới một túp lều xiêu vẹo nơi ba đứa nhỏ đang ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm ngưng lại, người đàn bà nắm tay bà tiếp tục kéo lôi đi. Bà Phạm hỏi– Đây không phải nhà bà hay sao? Cháu Mẫn không có trong căn nhà này hay sao?Người đàn bà lắc đầu tiếp tục đi tới. Mấy phút sau cả hai vượt qua một hàng cây trước khi tiến tới một khoảng đất trống với một vài ụ đất cỏ mọc um tùm. Một vài ụ đất có cắm cây thánh giá, những ụ khác thì không. Bà Phạm rùng mình– Đây là chỗ nào vậy bà?Người đàn bà thản nhiên đáp– Một khu nghĩa trang cũ. Không còn ai dùng đến nữa. Đây, mời bà tới bà ta chỉ vào một ụ đất. Bà Phạm giật mình nổi gai ốc khi thấy đám cỏ phía trên như bị xé bung ra và dường như có người tìm cách đào một cái hố ở phía một ai hoặc một sức mạnh nào có thể buộc bà tới gần ngôi mộ bị đào tung lên đó. Tuy nhiên từ nơi bà đứng, bà Phạm nhìn thấy dưới hố một hình thù co quắp trong chiếc quần jean sờn rách và cái áo thun bẩn thỉu. Người đàn bà rên rỉ– Đó, thằng Mẫn đó. Đó là chỗ bà đưa nó tới đó. Chồng tôi và nó chết từ hai năm nay giữa một mùa đông lạnh lẽo vì chứng sưng phổi. Tôi cầu khẩn cả hai trở lại nhưng chỉ có thằng Mẫn đáp lại lời cầu xin của tôi. Nó biết là tôi cần nó. Nó muốn săn sóc cho tôi và mấy em của nó. Nó luôn luôn là một đứa con ngoan Phạm ngẩn ngơ– Bà nói gì thế? Tôi… tôi không hiểu gì cả…Người đàn bà dường như không để ý, lẩm bẩm– Tôi phải săn sóc cho nó thật cẩn thận. Bà có biết là bà không thể cho người chết ăn muối hay không? Muối làm người chết quên tất cả mà chỉ nhớ chỗ ngơi nghỉ cuối cùng của họ mà thôi. Chính bà đã khiến cho thằng Mẫn phải trở về với nấm mồ cũ của nó, và từ bây giờ trở đi, chắc chắn là nó sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đó nữa…Hy vọng mọi người có những giây phút hồi hộp và thú vị khi đọc truyện người chết trở về. Để cập nhật thêm nhiều bộ truyện ma kinh dị hay và hấp dẫn, mời mọi người thường xuyên theo dõi thức - Tags người chết trở về, truyện ma, truyện ngắn kinh dị
truyện ma người chết trở về