truyện ngôn tình chồng tật

Ngồi Hưởng Tám Chồng - (Chương 72) - Tác giả Giản Hồng Trang Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot Bấm vào link này để lấy lại danh sách theo dõi và lịch sử đọc truyện tại đây . Nếu web/ảnh load chậm, TẢI NGAY ứng dụng VPN (1.1.1.1) tại đây để cải thiện tốc độ. Top Tuần . Tình trạng Ngôn Tình; Cổ Đại; Xuyên Không; Người đàn ông mà cô sắp kết hôn không phải người cô yêu, cũng chưa từng gặp mặt một lần.Hôn sự lần này vốn dĩ phải thuộc về cô em gái cùng cha Tổng hợp truyện tranh hay nhất của Ngôn Tình. Truy cập Kho Truyện để đọc nhiều bộ truyện tranh hấp dẫn của Ngôn Tình và các tác giả khác! Sign in Sign up. Tôi Sắp Ly Hôn Với Người Chồng Độc Ác, Nhưng Chúng Tôi Có Baby. 5. Chapter 22 10/10/2022 . Chapter 21 10/10/2022 . Thay Chị Lấy Chồng - Chương 240 Báo cảnh sátTôi chen vào giữa đám người thì nhìn thấy Mưu Đạo Sinh. Ông ta mặc bộ quần áo phong cách Casual, bên ngoà Hơn nữa, tôi thật sự là người tàn tật." Chúc các bạn mê đọc truyện , hội yêu thích đọc truyện ngôn tình có 1 materi ips kelas 4 sd semester 1. Nguồn ảnh Pinterest– Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của khách sạn Minh tươi cười chào tạm biệt vị khách cuối cùng của ca trực. Cô gái khách hàng hạnh họe nói “ghét nụ cười giả tạo” của cô, khinh bỉ– Nhà nghỉ thì nói là nhà nghỉ. Khoác cái từ khách sạn lên mồm để làm gì?– Vâng! Là nhà nghỉ bị làm khó, vẫn treo trên môi nụ cười tiêu chuẩn. Người khách thấy bắt bẻ cũng vô ích, bèn ưỡn иgự¢ cong ௱ôЛƓ rời khỏi khách sạn. Lúc này, Ngọc mới thở phào, cởi cái nơ trên cổ ra bực dọc ném vào một là một ngày làm việc nhàm chán của đã làm việc ở khách sạn này ba năm, có những người khách dễ chịu, mà cũng không ít người giống cô gái vừa đồng nghiệp tên Bình ghé đầu sang hỏi– Em không về nhà à? Muộn rồi đấy. Có gì để chị làm nốt cho.– Em chưa về vội đâu. Về nhà cũng chẳng vui vẻ gì cả.– Mẹ ghẻ của em lại bắt ép em lấy chồng hả? Sao không từ chối? Thời bây giờ con cái toàn tự chủ hôn nhân, đâu còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa. Với cả…Chị Bình nhìn ngó xung quanh, thậm thụt– Với cả cậu cả nhà họ Võ bị tàn tật, tính tình khó chịu, điên điên khùng khùng. Em gả đó coi như sẽ bị hỏng cả đời mím môi hỏi dò– Sao chị biết ạ?– Có gì mà không biết? Cậu ta chắc bị què rồi nên không muốn người khác sống tốt. Hôm trước cậu ta tự nhiên nổi hứng đi chợ, đánh gãy chân một thằng bé sáu mặt của Ngọc rất khó Ngọc ra đời, cậu cả nhà họ Võ là Võ Duy Nguyên đã tám tuổi. Hồi đó nhà cô với nhà họ Võ đi lại cũng gần, bố mẹ hai bên mới bày ra hôn ước, hẹn rằng khi Ngọc đủ mười tám tuổi sẽ cho hai người kết mẹ Ngọc còn sống, bà vẫn kể về Nguyên, một cậu bé hay cười và ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất thích cô. Anh không chỉ bế cô cả ngày không chịu buông, mà tã trên người cô cũng do anh thay. Ngọc không biết xấu hổ là gì, chỉ biết mình có một vị hôn phu như Ngọc sáu tuổi, mẹ cô mất sau khi sinh đứa con gái thứ hai. Bố cô sa đà vào các trò nghiện ngập rượu chè, nướng gia sản trên các bàn cờ bạc thâu đêm. Ngọc từ một nàng công chúa biến thành một đứa trẻ bơ vơ. Cô cũng dần lớn lên, biết được khác biệt nam nữ, biết được thế nào là vợ chờ mong ban đầu đã thay bằng xấu ai được một cậu con trai thay tã cho từ bé mà thấy vui được cơ chứ? Huống hồ người đó còn có hôn ước với dù vậy, ấn tượng của Ngọc với Duy Nguyên vẫn rất tốt. Cô biết được anh là người thừa kế của nhà họ Võ, mới hai mươi tuổi đã tiếp quản công ty của gia đình. Hai mươi lăm tuổi, một tay anh gầy dựng sự nghiệp, đưa công ty nho nhỏ của nhà họ Võ trở Nguyên một trong mười công ty tài chính lớn nhất cả nước.“Có tài mà cậy chi tài/ Chữ tài liền với chữ tai một vần.” Một năm sau, không biết gì lý do gì, Nguyên gặp tai nạn ô tô bị liệt nửa người. Những người xung quanh đã dần quên mất anh từng xuất sắc thế nào. Giờ họ chỉ thấy anh thảm hại và đáng sợ ra lầu bầu với chị Bình– Chuyện của người giàu, mình nghe thì chỉ biết nghe thôi. Bên trong chưa chắc đã phải vậy đâu.– Còn không phải vậy? Chị cảnh cáo em nhé, em mà lấy thằng cha biếи ŧɦái đó thì khỏi có chị em gì nữa. – Chị Bình tức giận, mà câu nào cũng thể hiện sự quan tâm.– Người ta chưa chắc đã ưng em đâu.playerDailymotion {width 520px; float right; padding-left 10px; margin-right -10px;}– Không ưng thì dì ghẻ của em cũng có cách để em phải lấy nó. Hôn ước ngay đó, giờ có giàu đến mấy cũng là người què rồi. Cậu ta muốn có vợ thì lấy em chẳng là lựa chọn tốt à?– Cũng không tệ lắm.– Không tệ cái gì mà không tệ? Em đứng lại cho dài nãy giờ, cuối cùng Ngọc cũng dọn đồ xong. Cô tránh cái cào cấu của chị Bình mà rời khỏi khách buýt đã nghỉ từ lâu, may mà cô đã mua một chiếc xe cô cách đây không xa, đạp về cũng chỉ mất nửa tiếng. Đối với Ngọc, thế là quá gần đông lạnh buốt. Ngọc rụt rè mãi mới dám thò tay ra vặn nắm đấm bóng người đứng xù xù ở cửa trong bóng tối mịt mùng. Ngọc bị dọa ngã ngửa ra sau– đàn ông duy nhất trong nhà này chỉ có bố cô, ông Hoạt mà đầu đã lâu không cắt tóc gật gật. Ông hút một điếu thuốc, tàn đóm đỏ lòe trông như ma trơi.– Con vào đây đi bố muốn nói chuyện với lồm cồm bò dậy, theo bố vào trong. Ông Hoạt không bật đèn, chỉ có tí đèn ngủ le lói, cứ như thế mà nói chuyện với cô.– Hôm nay nhà họ Võ đến tìm bố. – Ông mở lời trước.– Vâng.– Bà nội Nguyên thầm nhắc đến chuyện ngày trước. Con cũng biết hôn ước giữa Nguyên và con là do mẹ con định đoạt, bố không can dự nhẹ nhàng nói “vâng” một tiếng nữa, nhưng trong lòng thì không phục. Rõ ràng năm đó ông rất hăng hái ghép đôi, cứ năm ngày lại nhắc đến chàng rể một lần. Nhà họ Võ hồi xưa có nghèo hơn bây giờ thì cũng giàu hơn ông. Cho nên bố cô nghĩ đây là một mối quan hệ béo bở, đi đâu cũng nhắc đến Nguyên để người khác phải nể mặt mình.– Hầy. Bố cũng không có cách nào khác. Nhà họ vừa mới giúp đỡ cho em trai của dì con có chỗ làm ở huyện. Giờ con cháu họ gặp nạn, nhà ta cũng không thể bỏ rơi. Ý con thế nào?Ngọc đứng lên, cúi đầu lễ phép– Chuyện kết hôn không đáng để mẹ cha buồn lòng. Con xin nghe theo lời bố lửa trên tay ông Hoạt hơi run lên, ông vội xua tay– Ý của bố không phải như vậy. Bố làm sao mà đẩy con vào đống lửa được chứ?Trong lòng Ngọc cảm thấy khó hiểu. Cô vẫn im lặng xem ông nói gì.– Nguyên có tốt thì cũng đã bị liệt, nửa đời sau coi như hỏng rồi. Con thì khác, còn cả tương lai ở phía trước. Con có biết cậu Tùng em họ của Nguyên không? Ông nội Nguyên vừa đón nó về, mà nó lại rất thích con, ngỏ ý muốn lấy bình tĩnh trên mặt Ngọc vỡ tan. Cô cắn chặt răng đáp– Vâng.– Ngày xưa nhà chúng ta đặt ra hôn ước là hôn ước với cậu Nguyên lành lặn. Giờ thì nó không còn là nhân duyên tốt của con nữa. Cậu Tùng sau này có thể sẽ thừa kế gia nghiệp. Ngày mai bố đứa con đi đến nhà họ, con tặng quà cho cậu Tùng, mừng cậu ấy về nhà họ Võ. Bố biết nhà họ Võ là người khôn khéo, chắc chắn dì sẽ có cách để con trở thành vợ của cậu Ngọc im lặng, bố cô nhướng mày– Con có đồng ý không?Ngọc nắm chặt tay lại, nén cơn giận trong l*иg иgự¢– Dạ không ạ. Con biết bố làm điều gì cũng muốn tốt cho con.– Tất nhiên bố muốn tốt cho con. Con đi ngủ đi, chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo. Mai bố sẽ đưa quà cho con mang đi.– Vâng. Vậy con về phòng trước chân của Ngọc nặng nề sau cuộc nói chuyện, đến nỗi trở về phòng lúc nào cô cũng chẳng phòng sáng lên, hai đứa nhóc một cao một thấp đứng trước mặt nhỏ hơn ôm lấy eo cô, khóc nấc lên– Chị ơi! Em không muốn chị lấy chồng đâu. Hu vuốt đầu Huyền, nhìn lên cô bé mười hai tuổi đang nhăn mặt nhăn mũi– Con bé sao vậy Lan?Lan mím môi, kéo Ngọc vào trong đóng cửa phòng lại– Còn sao nữa? Ban nãy Huyền nghe thấy mẹ nó nói chuyện với bố. Họ bàn tính để chị lấy cái gã tên Tùng đó. Bà ta biết rõ là gã khốn đó ăn chơi lêu lổng, tình nhân xếp hàng dài bên ngoài mà vẫn muốn ép chị lấy hắn. Giờ chị ở đây, để em đi gϊếŧ bà nghe thế càng khóc to hơn– Em không muốn chị phải gả cho người xấu mắt Ngọc rưng rưng. Cô ngồi xuống, ôm cả hai em gái vào lòng. Hai đứa nhỏ cũng tựa vào vai cô nghẹn ngào.– Hai đứa có thấy chị của các em bị bắt nạt bao giờ không?Huyền lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay nhỏ xíu của bé đưa lên lau nước cho chị gái.– Chị biết rõ người dì muốn chị lấy là kẻ như thế nào. Chị cũng không bao giờ lấy hắn ta để mang khổ. Nhưng chúng ta không thể nào phản kháng quá rõ được. Hai em còn phải đi học, còn phải bình an lớn lên nữa.– Đợi chị thêm vài năm nữa thôi, được không? Khi hai đứa lớn lên rồi, chị sẽ đưa hai em ra khỏi từ khi mẹ mất, để lại em gái còn đỏ hỏn là Lan, trách nhiệm nuôi dưỡng em đã trút xuống vai của Ngọc. Nhưng cô chỉ là chị gái, người bảo hộ hợp pháp của Lan là ông Hoạt. Sau này ông lấy vợ hai, bà ấy nghiễm nhiên có quyền can thiệp vào cuộc sống của em cô. Dì hai là người phụ nữ tham lam, ham hư vinh. Bà sẵn sàng đánh đổi tất cả để đem lại lợi ích tiền bạc hoặc danh vọng, kể cả con gái ruột của mình là có hai đứa em, một cùng mẹ, một khác mẹ, tám tuổi, mười hai tuổi… Cô sống trong cái khổ, không phải chưa từng nghĩ đến việc phản kháng hay dời khỏi đây. Nhưng cô đi rồi, lấy ai chăm sóc cho chúng, lấy ai nuôi chúng học hành đầy đủ?Kể cả mối hôn sự này, cô cũng phải âm thầm tính toán để bản thân không bị rơi vào chốn nước độc, đồng thời bảo vệ hai hờn dỗi đẩy chị gái ra, mắt đỏ hoe– Chờ mấy năm trước thì chị đã bị tên Tùng kia ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ rồi. Lúc này ai đưa bọn em ra khỏi đây đây?Ngọc vuốt tóc em gái, hứa hẹn– Chị không lấy cái gã ăn chơi đàn đúm kia. Chồng của chị chỉ có thể là Võ Duy Nguyên. Tác giả Tinh Dã TuệNguồn ngocquynh520Editor LimCaBeta Phan DinhGiới thiệu"Cô thầm yêu anh nhiều,Dù đã vượt bao sóng gió, thậm chí cô đã theo anh khi anh đi du học, nhưng tình hình vẫn không tiến triễn nhiều cho đến khi cô quyết định đề nghị một cuộc kết hôn đễ tăng cường sự liên doanh giữa 2 công ty. Từ đó cô đã trở thành người vợ tốt ngoan hiền. Và rồi những cánh cửa tích cực dần mở ra cho tình cảm của họ,....." Tô Niệm Khanh cưới Chung Huân, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã tròn bảy năm. Vào cái ngày kỷ niệm bảy năm ngày cưới, niềm vui nhân đôi, Tô Niệm Khanh muốn báo tin mừng cho Chung Huân biết, cô mang thai rồi. Ai mà ngờ, hôm ấy Tô Niệm Khanh tận mắt chứng kiến chồng mình ngoại tình với người phụ nữ khác, ngay trong chính căn nhà của hai người, trên chiếc giường của hai người. Trò đời thật trớ trêu làm sao, trong cùng một ngày, Tô Niệm Khanh chưa kịp đón nhận thứ gọi là hạnh phúc một cách trọn vẹn, đã phải gánh chịu cả nỗi đau về tinh thần và thể xác, Tô Niệm Khanh gặp tai nạn xe nghiêm trọng, mất luôn cả đứa con trong bụng. Tất thảy tấn bi kịch cuộc đời Tô Niệm Khanh, đều xảy ra trong cùng một ngày, do chính Chung Huân, người hàng đêm đầu ấp tay kề cùng cô gây ra. Chồng cô, đã ngoại tình...-Cảnh báo Truyện có những tình tiết khá nặng đô, rùng rợn, không hợp khẩu vị xin quý độc giả hãy nhấn nút quay đầu. Cảm ngoài lề của tác giả Văn án thật thật giả giả, không nói lên điều gì. Những chương đầu truyện cũng thật giả đan xen, không chứng minh điều gì. Bó cua chương cuối, xin hãy chuẩn bị sẵn tâm lý và sở hữu một trái tim khoẻ mạnh, nếu không muốn phút cuối phanh gấp quý độc giả ngã vỡ đầu. Cảm ơn. Tác giả Độc Bộ Thiên HạThể loại Xuyên Không, Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Sủng, Hài Hước, Điền Văn, Trọng Sinh, Truyện Khác, Huyền HuyễnGiới thiệuTrong quyển sách nào đó, có một nhân vật vì thích gương mặt của nam chính mà cương quyết phải gả cho anh, song lại vì nam chính thương ở chân mà muốn đào hôn, bị cha bắt gả cho anh rồi lại bỏ trốn với kẻ khác, thành công khiến nam chính biến Túc Kiều Kiều xuyên qua, cô nhanh trí sửa lại “Gả, con gái cha sao lại không gả chứ!”Một giây sau, trong đầu vang lên âm thanh máy móc “Kích hoạt hệ thống Hồng Nương, liên kết thành công, mong ký chủ và chồng mình bên nhau đến già!”Túc Kiều Kiều “???”Hệ thống Hồng Nương “Nấu một món ăn, được chồng khen ngon, hoàn thành sẽ nhận được một túi bột mì.”Túc Kiều Kiều tiện tay bưng bát mì đến trước mặt nam chính, cứng rắn nói “Ngon không?”Nam chính miễn cưỡng đáp “… Ngon lắm.”Hệ thống Hồng Nương “Lời khen chưa đủ chân thành, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!”Túc Kiều Kiều đoạt lấy nửa bát mì kia, hung dữ nói “Phải khen chân thành! Không thì không được ăn!”Nam chính đáng thương nhỏ bé “… Ngon thật mà!”Hệ thống Hồng Nương “…” Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng thành công!Một hệ thống chuyên lấy việc hố ký chủ làm niềm vui đã lên sàn!*****Tống Thanh Hàm từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, vì sống sót mà chịu bao khổ sở, bỗng một ngày anh bị ngã gãy chân, vốn cho rằng sẽ rơi xuống vực sâu, ai ngờ lại bị một giọng nói hung dữ kéo lại “Nói ba lần vợ ơi anh yêu em, không thì nhịn đói!”Tống Thanh Hàm đỏ mặt, ngoan ngoãn nói “Vợ ơi, anh yêu em!...”Hét xong, anh vùi mặt vào cổ vợ mình, lẩm bẩm nói Kiều Kiều thật sự yêu anh đấy! Home Truyện Ép Hôn Lấy Chồng Tàn Tật Ép Hôn Lấy Chồng Tàn Tật 9 lượt theo dõi 0 lượt Đề cử tháng Top 10+ Lượt xem tháng Giới thiệu Vì em gái, Bích Ngọc phải sống dưới sự áp bức của mẹ kế suốt mười năm, nhưng người đàn bà độc ác đó vẫn không tha cho cô. Bà ta lập mưu để cô phải lấy một gã đàn ông ăn chơi trác táng làm chồng. Võ Duy Nguyên gần như đã quên rằng mình có một vị hôn thê từ nhỏ. Cho đến một ngày, cô ấy xuất hiện trước mặt anh, bất chấp thủ đoạn để gả cho anh. Khi đó, anh chỉ là một kẻ tàn tật không được yêu thương. Võ Duy Nguyên còn tưởng cô thật lòng yêu thương mình, nào ngờ... anh chỉ là người mà cô có thể lợi dụng. Tổng 35 bình luận - Truyện tuyệt vời. Cảm ơn tg Chương 34 - Tks tác giả. Tks Vieread đã cho độc giả bộ truyện rất hay Chương 34 - Quá hay. Tks tác giả Chương 32 - Hồi hộp lo lắng quá Chương 30 - Hay qua cảm ơn tg Chương 31 Xem thêm bình luận Top tặng xu Ghi chú Chữ màu đỏ chứa nội dung không phù hợp với những bạn dưới 18 tuổi, cân nhắc trước khi đọc!

truyện ngôn tình chồng tật